Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2025

ANH CÒN NỢ EM.

      Anh còn nợ Em... Nợ Em...

Nợ chiều lá đổ, nợ đêm gió lùa

Nợ Em bẩy sắc thêu thùa

Cầu vồng thương nhớ cong mùa tương tư...

*

      Nợ trưa hè với sớm thu

Làm sao có thể đền bù được đây...

Nợ Em ngày tháng thơ ngây

Trời xanh đủ rộng cho mây trốn tìm...

*

      Nợ trời, nợ đất, nợ Em

Anh còn mắc nợ tới nghìn năm sau...

💝

      Khúc song ca "Anh còn nợ Em" trong lễ kỷ niệm 60 năm ngày Thành lập Tổng Cty_Một trong 4 Tổng mạnh của Bộ TM (23.9.1955_23.9.2015). Khúc hát này được đôn lên nửa tông nên giọng anh hơi trong cho khớp giọng Hà. Mẹ anh ngồi xe lăn ở hàng ghế danh dự (Bà là nữ Tổng GĐ đầu tiên và lâu năm nhất từ 1972 - 1992). 27 ngày sau Bà theo Ông về cõi cực lạc 20.10.2015 nhằm 8.9 năm Ất Mùi. Trong 5 tháng anh thành kẻ mồ côi. Mối tình 5 năm của anh cũng lặng lẽ không lời mà tan...

     Hà ở lại bên anh cho hết Thất tuần thì cùng anh đưa di ảnh Ông Bà về Chùa Từ Đàm Huế làm lễ cầu siêu. Sau đó anh ở lại Huế và nói với Hà "Em về đi, anh không thể gần em hơn. Yêu em lúc này là có tội với em. Đành nợ Em vậy thôi..."...

     Khúc "Tình lỡ" Hà ca bằng nước mắt ngày chia tay ở Huế. 

     Mãi sau này khi yêu nhau rồi, anh mới khoe khổ thơ này. Nay Hà đăng lên coi như lời ru của Hạnh Phúc. Bởi vì Tình yêu là Đau khổ và Đau khổ cũng là Tình yêu. Và còn vì: Hạnh phúc và Đau khổ là hai mặt của đồng xu Tình yêu...

💝



Thứ Năm, 11 tháng 12, 2025

GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY...

      Ngồi lướt máy thấy bản thảo ngày xưa anh chưa đăng. Nay Hà đăng lên.

     Khúc "Gửi gió cho mây ngàn bay" anh ca trong đêm trước ngày bay, thu tại phòng thu nhà Hà (Sài Gòn Thứ Tư 19.10.2016). 

***

      Gõ vu vơ, sợ Nửa kia buồn nên chẳng dám đăng.

💖

     Gửi gió cho mây ngàn bay

Che nhoè giọt nắng những ngày trông nhau...

Em buồn anh sẽ rất đau

Vì hai đứa, vì mai sau... Đừng buồn...

*

      Rồi mai trong khúc đường trơn

Cố lên em, vịn nỗi buồn mà đi

Ngại ngùng thì có ích chi

Nay dừng một bước, mai về hư không...

*

      Mưa bên vợ, rét bên chồng

Đèn hao bấc đỏ thắp trong mỏi mòn

Rồi đây mỗi buổi hoàng hôn

Có hai kẻ giấu nỗi buồn giống nhau...

*

Xin em đừng khóc, anh đau...

💖

💖





Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025

TÌNH SẦU...

      Năm ấy, mình vừa về nước đã bị ảnh tha lôi đi Vũng Tầu giúp anh chăm 2 tiểu công chúa... Cuối cùng là anh ấy phải chăm 3 đứa trẻ con (Khi ấy anh gọi mình là Hà "tồ"... Tồ nên 20 năm sau mới cướp lại anh ấy... Cười 🥰).

     Năm 1996, anh ấy chụp cho mình bức hình đầu tiên tại Vũng Tầu kèm 4 câu thơ:

     Dường như ánh mắt em cười 

Này cô bé, đừng trêu người như anh...

Cái tồ ăn thịt cái lanh 

Em hồn nhiên thế, anh đành giả câm...

     Cũng lần đầu tiên được tựa vai nghe anh đàn và hát. Từ lâu đã nghe các anh chị lớp trên khen anh đa tài.  Trên biển Vũng Tàu này mới hay và rạo rực. Vừa muốn xông tới lại vừa sợ...🥰

     Trải nghiệm của phụ nữ làm lên khí chất của họ. Bạn không kiên trì phấn đấu bằng nội lực của mình thì đừng nghĩ đến may mắn và thành công... Mình tồ nên cô thương, muốn bình thường cô cũng đôn lên...(Đàn ông như con cua ngang / Đã vào bị nàng, nàng lột yếm cua).

*

     Khúc "Tình sầu" anh ấy ca ngày ở Vũng Tầu. Đúng chất giọng thanh niên không được trầm ấm như sau này. 

💝




Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

PHỤ NỮ MÌNH ƠI.

     Có câu "Đàn ông chinh phục thế giới, Đàn bà chinh phục đàn ông", "Gái ham tài, trai ham sắc", thế nên mình xác định trước sau gì anh ấy cũng sẽ là của mình.

     Muốn chinh phục người đàn ông tài hoa chỉ có thể bằng khí độ của đàn bà...

     Ngày xưa chỉ mong được một lần đứng cùng anh trên sân khấu. Yêu rồi chỉ muốn giấu anh sau cánh gà (Cười🥰). Vậy đó. Đàn ông như cánh diều, hãy thả nó bay, chỉ cần nắm đầu dây là đủ...

     Tiệc chia tay năm ấy, mình chiếm sóng hát như đắm, như say, hát cho đứt ruột gan người. Không buồn sao được, vừa ngấm yêu đã phải chia xa. Bạn bè nhiều người hỏi mình sao lại dễ dàng để anh đi xa vậy?. Mình cười: "Của mình thì xa đến mấy vẫn là của mình. Không phải của mình thì kề cận vẫn thuộc về kẻ khác. Yêu là tin nhau, vậy thôi,"...

     Là vậy đó, Phụ nữ mình ơi.

***

*

     Là em, một khúc Dư âm

Là anh, năm tháng mơ thầm dáng em...

💝



Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG.

      Tháng 10 là tháng rất sóng trong cuộc đời anh béo, đặc biệt là ngày 20.10, không phải vì đó là ngày Phụ nữ VN, mà đó là ngày không thể quên trong đời anh béo, sinh có, tử có, hỷ có, tang có trong những ngày 20.10 ấy...

     Tháng 10 cũng là tháng anh béo viết nhiều nhất, nhất là về âm nhạc.

     Hôm nay Hà cop lại bài viết cũ của anh béo trên Yahoo! 360° và WordPress.com từ tháng 10.2008.

✍️💖✍️

KHÓC CHỊ.

Ng.T.T. Thứ 3 - 28.10.2008 (Sn Chị Mai Hương). Tim rỉ máu và hồn đau tưởng chết. Nếu có thể em xin đổi 10 năm lấy 9 ngày cho Chị tròn Lục thập hoa giáp.

✍️      

    ...Cuộc đời chị buồn trong cả giấc mơ

Bao nhiêu chân thành chị dành cho thiên hạ

Đắng đót đời chị oằn mình cất giữ 

Đem khát vọng yêu thương vẩy lên từng con chữ...

Ta thương chị...

bấu từng khúc ruột

chị thì chẳng mảy may

Chị cứ hồn nhiên quăng bóng mình trong thành phố đầy nắng, đầy gió và cả mưa như dỗi giận...

những hàng me

oằn

màu vàng võ

Chị bấu tim mình thả nỗi buồn theo sóng theo gió

vỡ,

trôi... 

Những câu thơ hồi sinh khao khát...

*

Chị đi rồi, mùa đông ở lại

Ta biết gửi cho ai đây...!?

Vai chị gầy, câu thơ nặng trĩu

Đừng oằn mình gánh chịu nữa... Chị ơi...!

✍️

    Có thể nói mối thâm tình giữa Ns Phú Quang và Nhà thơ, Nhà biên kịch Thảo Phương là "thanh mai trúc mã". Mỗi khi anh Phú Quang ra đĩa mới thì người được ký tặng đầu tiên là chị Thảo Phương, và người được ký tặng nhiều nhất cũng là chị Thảo Phương. Và ngược lại bản thảo thơ đầu tiêncủa chị Thảo Phương cũng là gửi cho anh Phú Quang đọc. Trên truyền hình hay trên mặt báo Ns Phú Quang từng kể:  
     "Thơ như là cơm chim, vì vậy khi lấy của bất kỳ ai một ý thơ, một câu thơ để phổ nhạc tôi cũng đều đề tên và trả nhuận bút bằng nhiều cách. Chính vì thế, tôi và Thảo Phương có rất nhiều kỷ niệm. Phương là người thẳng tính, bộc trực, mạnh mẽ giống như đàn ông, có thể ngồi uống rượu với nhau suốt buổi chiều. Cứ mỗi lần tôi ra đĩa nhạc, có hay không có bài Nỗi nhớ mùa Đông, tôi đều tìm cách gởi đến Phương một bản, vì biết Phương thích nghe nhạc phổ thơ. Có lần Phương gọi cho tôi và yêu cầu tìm giúp 10 đĩa có bài Nỗi nhớ mùa Đông để tặng mấy người quen ở nước ngoài về, lúc ấy Phương đang ở Hà Nội, cũng vào mùa Đông. Tôi cũng nhớ mình nói rằng không có đủ, Phương bảo thì đĩa nhạc khác của anh cũng được, miễn là có phổ thơ nhiều nhiều. Với thơ, với nhạc, Thảo Phương có niềm say mê đặc biệt, dù công việc mưu sinh đã chiếm nhiều thời gian của cô ấy”.

     Cả hai đều sinh tháng 10, cầm tinh con Trâu nên "Đều vất vả" (Lời anh Phú Quang). Chị Thảo Phương vất vả thì quá đúng, nhưng nói anh Phú Quang vất vả thì chưa chắc🥰. Người Mẹ đơn thân nuôi 5 đứa con giữa Sài Gòn đắt đỏ bậc nhất không đơn giản chút nào. Chị Thảo Phương rất khái tính, anh Đồng Tiến em ruột chị, một Vice President bự bên Ngân hàng Nhà nước muốn giúp chị cũng phải khéo léo giấu diếm chị mới nhận. Chị thật hơn đếm, cần tiền chị hỏi xin luôn anh em bạn bè chứ không hỏi vay bao giờ. Chỉ những người cực thân với chị mới biết điều này. Túng thiếu chị vắt máu và mồ hôi vã lên câu thơ vã lên cơm áo nuôi con chứ chẳng chịu vay mượn nhờ vả... Trong cuộc sống chị mang tất cả chân thành ra để sống, để đối đãi người đời, kiếp đời, dù hay dở, tốt xấu chị đều chân thành.

✍️

     Chuyện anh Quang làm đêm nhạc tại Nhà hát lớn vào tháng 11 tới và anh cũng quyết định trở về Hà Nội sống sau hơn 20 năm Nam tiến thì mình biết từ khá sớm. Nhưng mình sững người khi nghe anh Đồng Tiến gọi điện báo: "Chị Hương nặng lắm rồi, chắc không được mấy ngày đâu". Mình vội bay về Sài Gòn, 5 ngày sau chị Thảo Phương ra đi. Nghẹn lòng khi chị giấu bệnh đến tàn nhẫn với cả bản thân chị. Gia đình, em út còn dự làm sn tuổi 60 của chị cho tròn một Lục thập hoa giáp, thì ai ngờ chị đi trước 9 ngày.

      Ngày tiễn đưa chị, anh Phú Quang gửi một lá thư như một lời tiễn đưa được đọc lên trong lễ truy điệu chị và lưu trong sổ tang.

*

Phú Quang

20.10.2008.

      "Tôi đang ngồi viết đề cương tổ chức đêm nhạc “6.0” kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60 của mình thì nhận được điện thoại của nhà thơ Lê Thiếu Nhơn từ Sài Gòn báo tin: Nữ sĩ Thảo Phương đã qua đời! Bất giác tôi nghe cái lạnh đêm Hà Nội tràn vào căn phòng. Thảo Phương cùng tuổi với tôi, và là người cùng tôi làm nên ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông được khán giả yêu mến gần 20 năm qua. Bất giác tôi hát lên khe khẽ: “Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy“.

      Tôi còn nhớ, một buổi chiều cuối thu năm 1988, tôi gặp nhà thơ Thảo Phương trong một quán cà phê ở Sài Gòn. Sau mấy câu chào hỏi, chị đưa cho tôi đọc bài thơ “Không đề gửi mùa đông“. Bài thơ ngắn thôi, chỉ có mười câu, nhưng cho tôi linh cảm sẽ có được một ca khúc hay.

      Đêm ấy, tôi về nhà và viết những nốt nhạc đầu tiên dựa trên bài thơ của Thảo Phương. Những câu chữ khắc khoải từ “Không đề gửi mùa đông” cho tôi nỗi nhớ mãnh liệt về cố hương xa xôi của tôi. Tôi tựa vào trắc ẩn “dường như ai đi ngang cửa” của Thảo Phương để nói thêm ám ảnh “gió mùa đông bắc se lòng” cho riêng mình.

      Sự thật, nếu không có “Không đề gửi mùa đông thì tôi không thể có “Nỗi nhớ mùa đông“. Tôi giữ lại được những câu quan trọng nhất trong bài thơ của Thảo Phương, chỉ tiếc không phổ nhạc được hai câu khá hay là “Lá vàng chìm bến thời gian. Đàn cá im lìm không quẫy“. Thảo Phương cũng rất chia sẻ với tôi điều này, vì ca từ khác với lời thơ, ca từ phải cảm nhận được ngay lập tức. Hơn nữa, còn phải phù hợp với khúc thức trong một tác phẩm âm nhạc!

      Thảo Phương là một người đàn bà vất vả. Chị tài hoa và đam mê, nhưng trời không dành cho những đãi ngộ may mắn. Tôi không phải yêu thơ chị đến mức hâm mộ, nhưng mỗi lần đọc thơ chị đều thấy những câu hay, cồn cào gan ruột. Tôi nghĩ, thơ Thảo Phương là kết quả cuộc đời của chị. Thảo Phương sống thật, sống hết khát vọng. Chị chân thành trong cả sự hay lẫn sự dở. Mà ở cõi dương gian nhiều thị phi, chân thành đã là phẩm chất đáng quý lắm rồi!

      Như tôi đã nói, đêm nhạc “6.0” vào tháng 11 sắp tới, không thể thiếu “Nỗi nhớ mùa đông“. Tuy nhiên, bây giờ nữ sĩ Thảo Phương không còn nữa, tôi sẽ dàn dựng “Nỗi nhớ mùa đông” như một bài thánh ca để tiễn đưa một người bạn tri tâm, tri kỷ, một nhà thơ đã khuất!

      Tôi ở Hà Nội, không có điều kiện tiễn đưa Thảo Phương. Tôi gửi mấy dòng này nhớ thương chị! “Làm sao về được mùa đông“, phải không Thảo Phương?

✍️

KHÔNG ĐỀ GỬI MÙA ĐÔNG.

Dường như ai đi ngang cửa,

Hay là ngọn gió mải chơi?

Chút nắng vàng Thu se nhẹ,

Chiều nay,

Cũng bỏ ta rồi.

Làm sao về được mùa Đông?

Chiều Thu – cây cầu…

Đã gãy.

Lá vàng chìm bến thời gian,

Đàn cá – im lìm – không quẫy.

Ừ, thôi…

Mình ra khép cửa,

Vờ như mùa Đông đang về!

(Trích trong tập Thơ Thảo Phương 8.1990).

✍️





Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2025

LỜI NHẮN GỬI.

       Phụ nữ à, đừng chỉ lo giữ nhan sắc để đàn ông không chán, mà hãy giữ năng lượng sống và lòng tự tôn để đàn ông phải trân trọng.

     Phụ nữ có thể không cần xinh lắm, nhưng nhất định phải có Khí chất và sự Duyên dáng.

      Đàn ông có thể say mê nhiều người, nhưng chỉ ở lại bên người khiến họ thấy được yêu, được là mình và được cùng nhau sống một cuộc đời đáng tự hào.

      Vì cuối cùng, hạnh phúc không nằm ở việc bạn có ai bên cạnh, mà là khi người ấy nguyện cùng bạn gìn giữ bình yên suốt đời, suốt kiếp.

✍️

     Bản không tên cuối cùng cho Em.

✍️