Thứ Hai, 29 tháng 9, 2025

TTTKh_TRẦN TỐ KHÁNH LÀ AI...!?

     Nghỉ ngơi chờ vào lò mổ chữa dứt điểm cái họng, rảnh lôi trong ký ức đôi dòng nghi án văn chương xưa hầu bạn đọc.

     Đã 50 năm nhét trong đầu rồi, giờ lôi ra, không biết có rơi vãi gì không. Nhưng Tb vẫn luôn tin vào bộ nhớ của mình. 

Tb một thời yêu thơ.

✍️💖✍️

     Cuối năm 1978 sau khi hoàn thành chuyến công tác nhận khí tài cho đơn vị, tôi lại được cử về Quân chủng Phòng không_Không quân lấy tư liệu để viết diễn văn cho lễ tuyên thệ Đoàn Trường sơn Anh hùng (E591) Bộ đội Hải phòng. Tôi có đến nhà cậu bạn tôi chơi. Đêm hôm ấy Hà nội se lạnh trong mưa. Lũ chúng tôi ngồi buồn trên căn gác gỗ nhỏ nơi phố cổ. Tụi nó bắt tôi đọc thơ. Ôm đàn tôi đọc "Một trời quan tái", "Viếng hồn trinh nữ" rồi "Lỡ bước sang ngang "...của Nguyễn Bính. Nhưng đến khi ngâm xong " Hai sắc hoa Ti gôn" thì thật bất ngờ, bà nội cậu bạn tôi bước vào cất tiếng khen rồi hỏi tôi :" Cháu có biết Trần Tố Khánh là ai không ???". Tôi liền kể những gì mà tôi biết về Tố của Hoàng, cùng những giai thoại về Thâm Tâm & Tố Khánh. Bà liền kéo tôi xuống gác. Bà bảo : "Bà dân gốc thành Nam (Nam Định), bà hơn Vũ Hoàng Chương & Nguyễn Bính 2 tuổi..." kể xong, bà bảo: "Cháu ở Kim liên thì nên tim đến nhà thơ Trúc Đường, anh ruột NB, ông ấy ở khu Trung Tự."..."Mà không phải hỏi đâu xa, cháu cứ về hỏi bác Cả Ánh nhà cháu thì sẽ rõ". (Lê Nguyệt Ánh_Bích Câu - là chị cả Mẹ tôi, trong nhà thường gọi Bác Cả. Bác là bạn với Vũ Bằng cùng sinh 1913. Bác tôi tháng 5, Vũ Bằng tháng 6, cùng học Lycée Albert Sarraut, trường Trung học dành cho con em người Pháp. Người Việt học tại đây rất ít. Bởi vì: vào đây học phải thi bằng Pháp ngữ, tiếng Pháp phải thật giỏi, ngoại khoá như: Âm nhạc nghệ thuật, Văn chương hay Nữ công gia chánh, may vá, thêu thùa, hay Công thương, hoặc Kỹ nghệ (KHKT) cũng phải giỏi. Bác tôi đỗ đầu Công thương. Mẹ tôi sau này cũng dỗ vào đây với 2 môn ngoại khóa là Âm nhạc và Công thương. Dì Út tôi sau cũng học trường này. Lê Nguyệt Ánh, Lê Cẩm Tú, Lê Minh Trang là 3 chị em ruột những năm 1930 tới sau 1940 được tao nhân mặc khách dòm ngó, đặt chỗ rất nhiều. Mẹ tôi rồi Dì Út tôi mới 13 tuổi đã có nhà gia thế đến dạm hỏi. Ông Ngoại tôi đuổi ra hết...🥰 Ông mắng "Thiếu tiền đồ, 3 xu rượu với đồng thịt chó, lướt khướt cả ngày hỏng sự nghiệp..." Ấy vậy mà Ông Ngoại tôi lại quý Vũ Bằng. Còn bác Cả thì bảo Vũ Bằng là "Thằng nghiện lòi mắt" (Vũ Bằng nghiện thật. Mãi sau khi làm Chủ sự Tiểu thuyết thứ Bẩy mới bỏ được và đi theo cách mạng). Sau 1954 Vũ Bằng cũng như Dì Trang tôi đều di cư vào Nam hoạt động ngầm trong vai trò Báo chí truyền thông)...

     Năm ấy đánh nhau với Tầu cận kề. Cuộc chiến kéo tôi lên Lạng Sơn tham chiến, rồi bị thương, mảnh mìn mảnh đạn chi chít trên tay nâng AK47 (Tay trái)... Rồi thi ĐH lần 2. (Khi nhập ngũ tôi đang là SV năm nhất Khoa CNTP K21BKHN)... Rồi đỗ và đi du học...

     Thời gian cứ veo véo trôi như cái cấu trộm của lũ con gái... Chẳng còn tâm đâu mà để ý đến Khánh với Tâm... Hai sắc chứ mười sắc hoa Tigôn thì cũng phải nhường cho việc học và kiếm tiền cái đã. Sự nghiệp mà, không trọng Nghiệp thì chỉ có đi ăn mày...

✍️

     May là Tb sở hữu một bộ nhớ tuyệt vời. Học một lần là nhớ, đọc một lần là thuộc (Chả giỏi giang gì đâu, nghịch quá trời, bị đòn roi nhiều nên phải cố gắng học, vậy thôi).

     Nay chép ra đây chuyện Tố Khánh & Thâm Tâm cùng bài thơ Hai sắc hoa Tigôn để thêm chút gia vị cho món văn chương nghèo nhà Tb. Các bạn yên tâm, ngoài đời thì bộ nhá của Tb tốt hơn bộ nhớ. Nhưng trong văn chương thì bộ nhớ chắc chắn tốt hơn rồi.

 ...Thâm Tâm (tên thật là Nguyễn Tuấn Trình) Sinh năm 1917 tại Hải Dương trong một gia đình nho giáo nền nếp. Những năm 35-40 ông có lên Hà Nội làm họa sĩ kiếm sống. Hồi đấy có cô Khánh nhà ở phố Sinh Từ (phố Nguyễn Khuyến ngày nay) người nhỏ nhắn, xinh xắn. Qua bạn bè, chàng họa sĩ cũng làm quen được với cô Khánh. Chàng cũng thường đăng thơ trên báo rồi gửi cho nàng (Chính trong thời gian này Tuấn Trình lấy bút danh Thâm Tâm) Nàng cũng cảm chàng nghệ sĩ tài hoa. Chàng với nàng cũng đôi lần hò hẹn trong vườn Giám (gần nhà nàng), nhưng cũng chỉ là: nàng vê tà áo, chàng cắn móng tay. Vì gia đình nàng tuy buôn bán nhỏ nhưng cũng nghiêm khắc với con cái, nên chuyện chàng nàng chẳng đi đến đâu. Cuối cùng nàng lấy một người đàn ông góa vợ không con, hơn nàng 20 tuổi ở phố Hàng Ngang. Khi ấy chàng quá đau khổ, nhưng vì sĩ diện nên chàng viết bài "Hai sắc hoa ti gôn" rồi gửi đăng báo Tiểu thuyết thứ Bẩy lấy tên T-T-Kh, ghép đôi chữ cái tên của hai người, cốt để thanh minh với bè bạn rằng dù nàng có đi lấy chồng nhưng vẫn còn nặng lòng với mình lắm. Không ngờ vì bài thơ này mà gia đình nàng chao đảo. Nàng đành viết "Bài thơ cuối cùng" mắng rát rạt chàng....Và đây là những bài thơ qua lại giữa T T KH với T T:

    Bài thơ thứ nhất: THUỞ NGÀY XƯA... T T Kh gửi T T

   ...Thuở trước hồn tôi phơi phới quá

Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương

Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu tới

Êm ái trao lòng một vết thương... 

*

Tai ác ngờ đâu gió lại qua  

Làm kinh giấc mộng những ngày hoa

Thổi tan tâm điệu du dương trước

Và tiễn người đi bến cát xa...

*

Ở lại vườn Thanh có một mình

Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh

Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo

Yêu bóng chim xa nắng lướt cành...

*

một ngày kia tôi phải yêu

Cả chồng tôi nữa lúc đi theo

Những con bướm đỏ không bay nữa

Và gió chiều nay cũng lạnh nhiều...

*

Từ đấy không mong, không dám hẹn

Một lần gập nữa dưới trăng nghiêng

Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ

Người ấy vẫn còn nhớ tới tôi...

*

Đang lúc lòng tôi đã muốn quên 

Bỗng ai mang lại cánh ti gôn

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ

Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên...

*

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ

Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ

Tóc úa giết dần đời thiếu phụ

Người đừng trông ngóng, chớ nên chờ...

*

Tôi viết thơ này lo ngại quá 

Vì lòng còn nhớ tới hẹn xưa

"Cố quên đi nhé ! Câm & nín

Đừng trách nhau bằng những giọng thơ !!!"

*

Tôi run run viết giữa lắng nghe

Tiếng lá thu rơi xiết mặt hè

Như tiếng chân người len lén đến

Đời nào tôi dám gặp ai về...

*

Tôi vẫn cứ tin có một người

Thiết tha đeo đuổi nữa than ôi !!!

Biết đâu tôi một tâm hồn úa

Bên cạnh chồng tôi luống tuổi rồi....!!!!!

***

Bài thơ thứ hai: ĐAN ÁO CHO CHỒNG (T T Kh)

(Nhà cô Khánh có ba chị em, cô Khánh là út. Bài thơ này cô Khánh gửi người chị cả, không hiểu sao Thâm Tâm cũng biết được bài thơ này, cộng với ý tứ bài thơ đầu chàng liền viết bài "Hai sắc hoa ti gôn". Nhưng để thanh minh cho mối tình của mình. Nào ngờ đâu nàng giận, cho nên trong "Bài thơ cuối cùng" nàng có viết :"Chỉ có ba người được đọc riêng- Bài thơ "Đan áo" của chồng em...")

...

    Chị ơi ! Nếu chị đã yêu

 Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương

Đã xa hẳn quãng đời hương

Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng.

*

     Chị ơi ! Cứ mỗi chiều đông

Thương cho những kẻ có chồng như em...

 Vẫn đầy giá lạnh trong tim

Đan đi đan lại áo len cho chồng...

*

     Con chim ai nhốt trong lồng

Hạt mưa rơi rụng bên sông bơ thờ

Một trời nổi tiếng tiêu sơ

Biết đâu gió đẩy sang bờ ly tan...

*

     Tháng ngày miễn cưỡng em đan

Kéo dài một chiếc áo len cho chồng

Như con chim nhỏ trong lồng

Véo von than tiếc ánh hồng nơi nao... !?.

*

     Ngoài kia hoa nắng xôn xao

Ai đem khóa chết chim vào lồng son !?

Ai đem lễ giáo giam em

Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời...

*

     Lòng em khổ lắm chị ơi !!!

Trong bao ngờ vực những lời mỉa mai

Nhà thì lạ, tháng năm dài

Đêm nằm nghĩ đến ngày mai giật mình...!

*

   ...Sau đấy lại bị người đời đồn thổi mình khóc tình xưa bằng bài "Hai sắc hoa ti gôn". Tình xưa chưa thấy, tình nay đớn đau, người đời thêu dệt. Hận tình nàng viết:                

BÀI THƠ CUỐI CÙNG T T Kh

   ...Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ !?

Một mùa thu cũ một lòng đau

Ba năm vì biết anh còn nhớ

Em đã câm lời có nói đâu !?

*

     Đã lỡ thôi rồi! Chuyện biệt ly

Càng khơi càng thấy khổ từng khi

Trách ai mang cánh "Ti gôn" ấy

Để ví tình em được ích chi !?

*

     Chỉ có ba người được đọc riêng

Bài thơ "Đan áo" của chồng em...!?

Bài thơ "Đan áo" nay rao bán

Thiên hạ tha hồ thóc mách xem...

*

     Anh giết đời em có biết không !?

Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung

 Giận anh em viết dòng dư lệ

Trả nốt dư hương điệu cuối cùng...

*

     Từ nay anh hãy bán thơ anh

Hãy để tôi yên với một mình

Những cánh hoa lòng tôi đã ghét

Mặc anh đem bán lấy hư vinh...

*

     Ngang trái đời hoa đã úa rồi

Bao mùa gió bấc sắc hương rơi...

Buồng riêng thờ thẫn hồn eo hẹp

Đi nhớ người không chẳng nhớ lời...

*

     Tôi oán hờn anh mỗi phút giây

Và run run viết bởi rồi đây

Nếu không yêu được thì tôi chết

Đêm hỡi làm sao tối thế này !?.

*

     Năm cứ qua đi những muốn quên

Mà trời giông gió chẳng cho yên

Và người vỡ lở duyên xưa ấy

Lại chính là anh ???. Anh của em....

*

     Tôi biết làm sao được hỡi trời !?

Giận anh không nỡ...nhớ không thôi...

Mưa buồn hiu hắt trong lòng ướt

Sợ quá đi anh...."Có một người...."!!!!!...

*

    ...Sau đấy Thâm Tâm có gửi cho T T Kh một bài nữa...

✍️

     Dịp tết 1986-1987 tôi về phép có ngồi tỉ tê hỏi kỹ Bác Cả về nghi án văn chương kia.

    Những năm 1930-1940 Bác Cả tôi thường giúp Ông tôi mời ả đào, cô đầu về hát tại gia để che mắt địch, để các đồng chí của ta dễ bề ra vào hoạt động... Nên những Vũ Bằng, Nguyễn Huy Tưởng, Vũ Trọng Phụng, anh em nhà Bính "bỉ" (Nguyễn Bính tục danh Bính bẩn, lời Bác Cả)... Bác tôi đều thân quen cả & từ hồi đấy Bác cũng từng đọc những "Giông tố", "Cơm thầy cơm cô", "Số đỏ" "Làm đĩ" (Sau này Bác còn đọc cả "Người tù được tha" khi còn là bản thảo chưa kịp xuất bản thì Vũ Trọng Phụng đã đi.  Cho đến nay chuyện này vẫn là một tiếc nuối lớn khi tác phẩm không đến được với bạn đọc.... Những chuyện này chỉ những tiền bối văn chương xưa lớp Tiểu thuyết thứ Bảy hay nhóm Tự lực văn đoàn mới hay...)... Bác bảo cô Khánh biết chữ thì có nhưng không giỏi vì nhà cô Khánh chuyên làm thuê xay bột cho xưởng bún, xưởng đậu trong Hồ Giám. Nhà làm thuê thì lấy đâu ra tiền cho con cái học lên cao. Chỉ vừa biết chữ là đủ. Thư cô Khánh có viết, có gửi tới Toà soạn Tiểu thuyết thứ Bẩy, nơi Thâm Tâm làm Cộng tác viên. Sau đó Thâm Tâm sắp ý thành thơ vừa để kín chỗ vừa để chạy tia ra của báo mà thôi. Theo lời Bác Cả tôi thời đấy phụ nữ làm thơ đếm đầu ngón tay, những thiên tình sử ấy chẳng qua mấy chàng nghệ sĩ đi hát cô đầu rồi mượn lời tung hứng nhau những khi lướt khướt. Thứ hai là có chữ đến mức gieo vần điệu để thành thơ thì phải có học & đấy là những nhà giầu có, gia giáo. Mà con nhà gia giáo thì chẳng ai dám viết thơ tặng giai trên báo cả. Mẹ tôi cũng bảo trong trường Đồng Khánh có 6,7 lớp chia các Ban như Âm nhạc, Nghệ thuật, May vá thêu thùa, Công thương, Kỹ nghệ như Toán lý hoá... Lên đến Lycée Albert Sarraut cũng chả có nữ sinh làm thơ, cho dù học Ban Văn chương. Khi Thâm Tâm làm Cộng tác viên và gửi bài đăng trên Tiểu thuyết thứ Bẩy thì Nhà văn Vũ Bằng đang làm Chủ sự. Thâm Tâm chỉ là Cộng tác viên nên phải mua Ô, phải đăng ký đăng bài ít nhất dăm bẩy kỳ báo ra, nếu để trống Ô báo sẽ bị phạt và bị cắt nhuận bút... Thế nên mới có truyền kỳ Hai sắc hoa Tigôn và nhiều truyền kỳ văn chương khác...

     Tb nghĩ đúng. Vậy thì tại sao chúng ta không cám ơn cái si tình của Thâm Tâm để chúng ta có những thiên tình sử bất hủ ấy nhỉ. Chắc chắn "Hai sắc hoa Ti gôn" & "Tống biệt hành" của Thâm Tâm xứng đáng đứng vị trí trang trọng trong nền thi ca Việt. Chỉ tiếc ông mệnh yểu. Thâm Tâm đột ngột mất năm 1950 vì bệnh tim ở trên Việt bắc, thời kỳ ông làm phóng viên báo Tiền phong...

***

    "Đưa người, ta không đưa qua sông

Sao có tiếng sóng ở trong lòng...!?

Bóng chiều không thắm không vàng vọt

Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong....!?...."

   (Tống biệt hành- Thâm Tâm 1940).

✍️🥰✍️

       Khi nào rảnh Tb kể chuyện Tố & Hoàng với Mầu máu Tigôn_một truyền kỳ văn chương thú vị khác cho các bạn nghe.

 







Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2025

THU PARIS và KÝ ỨC XƯA🍁

        Mình là đứa đi nhiều, phải công nhận một điều: Thu thì không đâu đẹp bằng Paris. Dù là Ý, Áo, Thụy Sĩ... hay Luxembourg... Kể cả Thành phố Điện ảnh và Pha lê Karlový Vary của Czech cũng không cuốn hút bằng Paris... 
     Cuối tuần theo Vk đi Paris săn hàng lẫn cảnh... Chụp ảnh ghi nợ thôi, chứ bố đứa nào dám đòi tiền Vk. Nhất là mình, càng không. Sợ Vk như ngày xưa sợ bị gọi lên bảng...😂 Yên tâm đi, Vk đang mải tạo dáng không nghe thấy gì đâu.




✍️🍁✍️
     Mình yêu mùa Thu trước khi yêu Một Người. Cũng không hiểu vì sao hai đứa cứ lẳng lặng đi về hai phía... Khi Nàng ấy khóa trang, mình có bài thơ nhưng Nàng ấy không cho đăng... Hơn 10 năm rồi, cố tri ơi...
     Muốn về gặp lại Cố nhân
Sợ chuông lòng đổ... Nên tần ngần buông...
     Nay tự dưng Nàng ấy đòi lại bài thơ xưa, nên trả lại thôi...
     Trả lại M. những gì ta đã nhớ
Ta đã quên tất cả...để yêu M.
Tình yêu ấy, ngày đi ta đã trả
Trái tim thơ thanh thản bước qua cầu...
     Khi ấy, Nhóm bạn thân có người hỏi mình: "Anh đang bất an phải không!? Chắc lại vì Cô ấy... Một người đi, để chết một linh hồn..." Bạn thân của M. từ Mỹ gọi cho mình bảo: "Để e về e xử nó cho..." Xử ai!? Người ta đâu có tội tình gì khi yêu!? Khi không thì cũng là quyền của người ta. Mình không giữ được thì tim mình đau thôi. Nông nổi thì chấp nhận thôi... Dù sao mình cũng chưa bao giờ giận M. và cũng chưa bao giờ buông bỏ cái Nghĩa trong chữ Tình người đối với M. Thế nên, dĩ vãng dù có là gì thì bao giờ nó cũng đẹp...🥰
✍️🍁✍️

Yêu M. một lần thôi
Để suốt đời nhớ mãi
Dẫu mình không gặp lại
Vẫn có M. trong tim...

Yêu M. một lần thôi
Để quên đi tất cả
Những gì của trước đó
Không có bóng hình M...

Nếu không có những đêm
Nghe chim quy thao thức
Làm sao ta biết được 
M. đang khóc bên sông...

Nếu không có mùa Đông
Tay không cần ủ ấm
Đôi môi thôi e ấp
M. sẽ bước bên ai...!?

Rồi bất chợt chia hai
Thơ rơi về đôi ngả
Trang đời, M. vừa khoá
Ta, con chữ cô liêu...

Ai đứng bến đò chiều
Nghe liêu xiêu bồi lở
Tim mình như đã vỡ
Trôi theo sóng lênh loang ...

Nếu không vì thương nhớ
Sao ta gạn đáy lòng
Neo con tim rạn vỡ
Níu giữ bóng hình Ai...!?

Rồi ngày đông sẽ cạn
Ta cánh nhạn cô liêu
Bơ vơ cuối đường chiều
Nghe mưa về dỗi giận...

Duyên phận có ai hay
Đắm say nào có tội
Thương con tim nông nổi
Cữ lỗi nhịp vơi đầy...

Rồi sẽ đến một ngày
Đôi môi tàn mấp máy
Gọi tên M. lần cuối
Trút hơi thở rồi đi…

Yêu M  một lần thôi
Rồi đi trong tĩnh lặng
Sao hành trang tình ái
Lại trĩu bóng hình Ai...!?
✍️🍁✍️
       Khi mình hỏi Vk nên đăng hay không!?. Vk nhẹ nhàng bảo: "Sao e có thể ích kỷ với con chữ của mình được chứ. Thơ hay như này đâu phải cho một người đọc". Và Vk đưa tay nhấn Enter🥰 Tks & Love Cô Bạn chung phòng vô cùng😘💖
       Ngày ấy trong đám bạn bè không ai có nhiều ảnh đẹp như M. 
✍️🍁✍️







Thứ Năm, 25 tháng 9, 2025

CÁC CỤ NÓI ĐẤY NHÉ...

       Mình hay mượn câu "Các Cụ thường nói..." Hay đâu Các Cụ toàn nói phét...

     Này nhé, hồi vỡ lòng sách dậy: "Bố Tí làm công nhân khuân vác ở bến cảng Sáu Kho, vừa làm vừa ca hát thật là vui"... Về nhà, mình nằng nặc đòi Bố chở đi xem "công nhân khuân vác vừa làm vừa ca hát thật là vui". Bố mình liền lấy con xe xít đờ ca đưa mình xuống cảng Phà Đen. Mình thấy một nhóm người lực lưỡng, mặt mày đỏ gay cõng những bao hàng to gấp mấy lần người, đi trên tấm ván bé tẹo lắc lư để vào bờ... Họ cáu gắt chửi nhau loạn xạ. Mình hỏi họ là ai thế. Bố mình giải thích: Cửu vạn đấy, công nhân khuân vác đấy...

     Thì ra bọn vỡ lòng chúng mình bị lừa. Vác món hàng nặng è cổ, đi chỉ chực ngã...lại còn "ca hát thật là vui" nữa chứ...

     Lớp 4 học "Đất nước ta rừng vàng biển bạc, đồng ruộng phì nhiêu đủ bốn mùa hoa trái"... Đói vãn kiếp với khoai sắn, quần áo thì gia truyền thì rừng vàng biển bạc nỗi gì....

     Lớp 7 học Chính trị về 3 cuộc Cách mạng có câu: "Ưu tiên phát triển Công nghiệp Nặng trên cơ sở phát triển Công nghiệp Nhẹ và Nông nghiệp một cách hợp lý"... Nhỏ như cái cuốc, cái xẻng còn phải nhập từ Trung Quốc với Liên Xô... Thì phát triển Công nghiệp Nặng kiểu gì !? Lấy tay không để cán sắt thép à... Lấy mồm thổi lửa lò cao à..!?

     Càng ngẫm càng thấy Các Cụ toàn nói phét. Này nhé:

     Giời làm gì có dụng cụ đi tiểu mà các Cụ bảo "Cong như buồi giời".

     Các Cụ bảo "Lạnh như nòn ma"... Ma có chỗ để trẻ sơ sinh chui ra thật á!?...

     Bụt trên Chùa toàn ngồi, ai sờ được mông bụt mà các cụ bảo "Nhẵn như đít bụt"...

     Lại còn Ông Táo không mặc quần đùi mà dám cưỡi cá chép lâu năm lên thiên đình... Hoá ra "Cái ấy" của Ông Táo mới là cái bền và dai nhất. Vây lưng cá chép sắc nhọn như thế mà Ông Táo cứ vô tư cưỡi lên. Khiếp. Em chả dại, nhỡ cưỡi lên về Vk mất dùng thì toi...😂🤣😂

... Nhưng mình thấy có một câu Các Cụ nói: (Tb không dám phán vì Vk đứng sau lưng🥰):

    "Tre cong ba đốt đã già

Em cong hai vú vẫn là măng non"...

     Tb có Vk rồi nên nhường câu này cho các bạn🥰

😂

     Giờ là câu chuyện Khen cho mày chết của Tb, chuyện hồi còn ở Vn:

      Chỗ mình có anh già mới tập chơi tennis. Chơi thì kém, thiếu kỹ thuật cơ bản nhưng lại thích được khen. Ra sân là chen ngang. Anh em cũng nể bác già nên nhường chỗ, nhưng vẫn ấm ức. Mình bảo với các cậu: “Để tao…”

     Mình liên tục cổ vũ và khen lão: “Bác già rồi thế mà những cú smash (úp vợt đập bóng thật mạnh) của bác vẫn tuyệt vời. Chính ra bác mà bật nhảy để đập thì còn tuyệt hơn nữa". Thành ra có những cú không cần nhảy, lão vẫn bật nhảy. Hôm đấy mình cố tình vớt bóng thật cao cho lão. Y như rằng lão bật lên hết cỡ. Đến khi tiếp đất thấy lão ôm cổ chân kêu làng nước (Người cứng như que củi, không thả lỏng cổ chân và bàn chân khi tiếp đất nó đừng thế à). Mấy hôm sau thấy lão ngồi xe lăn ra sân, mình bảo: “Các cậu nhường bác già vào chơi đi”. Mặt nhăn nhó lão than thở: “Lật bố cổ chân rồi còn đâu. 3 tháng nữa may ra mới khỏi”. Sau vụ này thấy lão chuyển sân khác.

     Ở Sở nọ, đội hình người ta đều sếp hàng theo vị trí của mình. Có một tay thấy thủ trưởng khen mình thế là hống lên bỏ vị trí, thò tay việc nọ, làm việc kia để lấy lời khen. Qủa thật là hắn liên tục được khen. Sang năm Sở tuýt còi các chú về vị trí ban đầu để chuẩn bị bầu bán. Cha kia quay về thì mất bố nó chỗ đứng rồi. Bầu bán xong hắn ra rìa. Suốt khóa ấy hắn thành thằng đầu sai lấp chỗ trống làm đủ thứ việc không đâu vào đâu. Cuối khóa hắn nghiêm chỉnh xếp hàng nhưng vẫn đứng sau vị trí người khác. So tuổi cơ cấu thì hỏng rồi, hết cơ hội, hắn đành xin hưu non.

     Ngẫm ở đời thích được khen để tưởng ta đây giỏi hơn người thì chỉ tổ thiệt thân hay làm con rối mà thôi. Những kiểu khen này người ta bảo rằng “Khen cho mày chết”.

     Dân gian có một câu chuyện rất hay như sau:

     Vợ nhà kia vốn dĩ rất vụng nhưng lại thích được khen. Hôm đấy ông chồng đang nhào bột nếp dưới bếp thì nhà có khách. Chồng lên tiếp và giữ bạn ở lại ăn món bánh nếp. Vợ vụng loay hoay nhào bột đến dai nhách mà chẳng biết làm bánh gì. Chồng với khách trên nhà chuyện đến mấy vòng, quanh cả thế giới mà vẫn chưa thấy vợ bưng mâm lên. Chồng tức lắm. Mặt đâm lê định xuống bếp thì nghe giọng vợ với lên hỏi: “Mình ơi…. Nặn cái gì đơi… ?”. Chồng hết nhịn nổi, liền sẵng giọng: “Nặn cái con củ cặc này này !!!. Qúa trưa vợ bê lên một mâm toàn những cặc chổng ngược chổng xuôi, cái đen sì, cái nhôm nhoam chỗ vàng chỗ sẫm, cái tơ hơ trắng. Thấy bữa ăn nặng nề quá, ông khách liền khen: “Chị nhà khéo tay ghê nhỉ, nặn quá chuẩn luôn…”. Chị vợ thích quá liền nứng lên ra điều tiếc: “Đấy là iem không có thời gian đấy bác ạ. Chứ có thời gian là iem còn thông cả lỗ đái nữa cơ đới”…


    Iem nặn giống ý Chồng chưa ạ...!!  Mời bác xơi ạ...😂🤣😂kkk...

    Đấy, khen cho mày chết đấy.

      ✍️

    



Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2025

Ns PHÚ QUANG BÁN HÀ NỘI để MUA LẠI HÀ NỘI...

       Mình với anh Quang sn sát ngày nhau đều vào tháng 10 nhưng cách 10 năm. Mấy năm sơ tán đợt đầu nhà mình, nhà anh Quang, nhà chị Mai Hương (Nhà thơ Thảo Phương sau này), anh Đồng Tiến_em ruột chị Mai Hương... cùng một số gia đình nhà giáo trí thức văn nghệ sĩ gạo cội khác ở sát nhau cùng một chân đồi bạch đàn ở Đoan Hùng_PhúThọ... Mình đã muốn viết gì đó về Âm nhạc của "Gã tốn Đàn bà" "kẻ bán Hà Nội"...(Lời ĐD Lê Hoàng). 

      Dự tháng Mười mới ra bài. Nhưng qua nhà Ngọc_Miền nhớ gặp tứ thơ khắc khoải hoài niệm một mùa thu của xa xôi. Một mùa thu lá rơi như gọi người đi mãi chẳng trở về....

      Chạm vào thu, chạm vào vùng ký ức trong tim. Nỗi nhớ bật dậy gõ vội đôi dòng tặng Ngọc và kể Ngọc nghe chuyện Ns Phú Quang "bán Hà Nội" rồi mua lại một Hà Nội khác cho riêng mình...       

       Tb như một lời đã hứa, viết cho Ngọc và hát cho Ngọc về mùa thu và Hà Nội....💖

✍️🍁✍️

Cảm ơn Em đã không bỏ quên anh

Gieo nỗi nhớ câu thơ xanh vạt nắng

Nghe khúc hát trong đêm hoài xa vắng

"Lá trút rơi nhiều...

Đâu phải bởi mùa thu...."...🍁

✍️

Xin một lần "Đêm Hà Nội... lặng im..."

Nghe giông bão lần tìm về quá khứ 

Thơ dịu thế, làm sao ta dám lỡ

Cám ơn một lần...

Cho ta được yêu Em...!

✍️

Cám ơn câu thơ vá lại niềm tin

Từ những lỗi lầm của một thời cơ nhỡ

Cám ơn Em, một lần và tất cả

Cho ta hồi hồi sinh... dòng nhớ viết tên Em...

*

Cảm ơn Em với con chữ dịu êm

Đổ vạt nắng lên thu mềm môi nhớ

Để ta gọi "Em ơi, Hà Nội phố..."

Trái Tương tư đã chín đỏ trong tim...💖

Cám ơn ngày tháng nhẫn nại đi tìm

Một Miền nhớ và nỗi buồn giấu kín

Cảm ơn câu thơ đã cho ta bàn tay vịn

Cảm ơn Người...đã hiện hữu để ta yêu...!💖

         Viết và hát cho Em có nhiêu thôi. Luôn mong Em an yên và hạnh phúc💖

***

       Tháng 9.2016 mình tụ tập chiến hữu chí cốt bàn chuyện tương lai rai... Không dám mời anh Quang. Vì lúc đấy anh bị tiểu đường kèm tỉ thứ bệnh nên việc nhậu phải kiêng khem...(Có mà kiêng... hút thuốc ngạt cả hàng xóm🥰). Nửa đêm Bạn gái mình lên tút:

        "Các anh chị ấy xấp xỉ 70t rồi mà hát vẫn hay như thế. Bởi vì những giai điệu này thuộc về thế hệ của họ, thế hệ "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" với "Tiếng hát át tiếng bom"...

.... ...

       Những clip độc dzư lày chỉ có Tb nhà Mị mí có...híc🥰😂🥰. Thật.

       Tháng 9.2016 Bạn Tb nhà Mị gặp mặt một số bạn học ở Quân Khu Nam Đồng cùng học sinh Trường Trỗi (Trường con em miền Nam) cùng Bình canh, nguyên PCT Ninh Bình (Tác giả cuốn Quân khu Nam Đồng) và D. hội, bạn con chấy với Bình canh. D. Hội là anh ruột cô em dâu anh Tb. Cha này nói tục gấp 99 lần tục, nhưng mà là tục duyên, D. Hội nói chuyện duyên lắm, chân dài rồng rắn theo hắn từ Sài Gòn ra Hà Nội, thậm chí từ Úc về VN. (Mị chưa bao h nghe thấy Tb văng tục, cùng lắm chỉ là "mẹ kiếp...").

         Clip này quay tại nhà. Không nghe cũng tiếc.

✍️
         Anh Quang biết chuyện liền mắng: "Anh kiêng hết cả rồi, chú có rót anh cũng chỉ ngửi thôi.... Hay là nhạc anh không át tiếng bom nên chú quên anh..." Khổ lắm, ông anh còn mải lo Show diễn bên Tây, ngửi gì mấy xu rượu nhạt nhà em mà còn...
      Xuân 2017 anh Quang với Tuấn kèn sang đây làm Show. Thằng em kiêm từ tài xế tới lo quảng cáo bao phòng vé từ Czech tới Đức rồi sang Pháp.... Nửa xu không dám cầm của anh. Làm em ăn thèm vác nặng nó thế... Nhưng đĩa ký tặng muốn bao nhiêu anh cũng ký tặng Người quê Hà Nội trọng chữ tình thế đấy...

✍️🥰✍️

        Năm 2008 nghe tin Ns Phú Quang muốn quay về Hà Nội, Đd Lê Hoàng lên mặt báo kể: "Nếu bạn ra chợ Đồng Xuân thấy một người mài và bán dao kéo thì đích thị là một ông già. Nếu bạn thấy một người bán hành tỏi thì chắc chắn là một bà già. Còn thấy hàng hoa thì nhất định là một cô gái. Còn bạn thấy ai bán Hà Nội thì chỉ có thể là Ns Phú Quang..."🥰

     Tại sao Ns Phú Quang bán Hà Nội. Ns có nghèo đâu, có thiếu tiền đâu mà phải bán Hà Nội...!?. Ns từng thú nhận mỗi năm về lại Hà Nội làm một Show cũng có dăm bẩy tỷ đù tiêu cả năm... Vậy hà cớ gì...

        Không gần gũi Ns thì không biết anh nhiều chuyện liều và tưng tửng như thế. Tưng tửng mà "tốn đàn bà" ra phết. Năm Hà Nội sát nhập mình có hỏi anh Quang nghĩ gì...!? Anh bảo: "Choáng !..." Rồi sao nữa!? Anh tưng tửng: "Tao có biết tiếng Mường del đâu mà nói. Hà Nội mới chúng nó bây giờ có cả tiếng Mường"... Thì dùng tiếng Kinh... "Choáng nên ngất mẹ nó rồi, còn nói được á..."...

     Với Ns Phú Quang, Hà Nội trong ông là một Hà Nội bé bé, xinh xinh, nền nã dễ thương đến vô cùng. Thế nên Ns "bán Hà Nội" để mua lại một Hà Nội với đủ cung bậc yêu thương, buồn, vui, đau khổ…đều in đậm dấu ấn của riêng Ông với đất Hà Thành: những phố cũ rêu phong, những con đường đầy lá vàng mùa thu, những chiều đông lãng đãng gió về, sóng nước Hồ Tây, mùi hoa sữa, mùi dạ hương …Tất cả, tất cả hòa quyện, trở thành tình yêu, máu thịt, tâm hồn Phú Quang-Nhạc sĩ. Chính điều đó, mà âm nhạc Phú Quang đã thổi hồn cho những bài thơ viết về Hà Nội thêm sức gợi cảm mạnh mẽ. Hà Nội hiện lên với ánh nhìn và một tình yêu đắm đuối, da diết pha lẫn chút u sầu; vừa cổ kính, vừa lung linh lại vừa đẹp đẽ, sang trọng, một Hà Nội rất riêng Phú Quang:

Em ơi, Hà Nội phố

Ta còn em...mùi hoàng lan

Ta còn em...mùi hoa sữa

Con đường vắng...rì rào cơn mưa nhỏ

Ai đó chờ ai...tóc xõa vai mềm...

...

Ta còn em... hàng phố cũ rêu phong

Và từng... mái ngói xô nghiêng

Nao nao kỷ niệm...

Chiều Hồ Tây... lao xao hoài con sóng

Chợt hoàng hôn... về từ bao giờ...

(Em Ơi Hà Nội Phố, thơ Phan Vũ)

*

     Hà Nội đã là chứng nhân, chứng kiến, sẻ chia mối tình đầu và những mất mát, buồn thương thấm đẫm trong tâm hồn nhạc sĩ:

Chỉ còn...mùi hoa sữa nồng nàn... trong căn phòng nhỏ

Đêm cuối thu... trăng lạnh mờ sương

Chỉ còn... nỗi im lặng phố khuya... không gian dạ hương sâu thẳm

Từng tiếng chim... khắc khoải vọng về...

...

Chỉ còn mênh mông gương hồ...

Từng hàng cây... góc phố... ngây ngô nhìn nhau

Chỉ còn... hơi ấm mối tình đầu...

Anh đi... có đôi lần nhìn lại

Chỉ còn em... còn em... im lặng đến tê người...

(Im Lặng Đêm Hà Nội, thơ Phạm Thị Ngọc Liên)

      Ít người biết chỗ đặt Tượng đài chứng tích cuộc rải thảm B52 trên phố Khâm Thiên nằm trên chính nền nhà anh Quang từng ở (Chếch bên đường là số 6 hiệu sửa chữa đồng hồ, nhà Hằng "Đít đồng hồ" bạn cùng lớp K21BKHN với Tb. Bên cạnh là hiệu may 23 Khâm Thiên, nhà Hùng "lụa" bạn cấp 3 với Tb). Thế nên ta nghe thấy "Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ... Tan lễ chiều, sao còn vọng tiếng chuông ngân..." trong lòng Ns.

        Để rồi từng chiều buồn, mải miết lang thang, mải miết tìm về chốn cũ, nghe thời gian đọng lại trong nỗi sầu dâng:

Chiều như chậm rơi... chậm rơi

Sóng bồng bềnh... bồng bềnh

Sương giăng.... đỉnh núi mờ xa

Phủ Tây Hồ bâng khuâng...huyền thoại

Xa xanh... hạc trắng bay về

Chiều như cơn mơ... vỗ về hồn ta bơ vơ...

...

Những nỗi buồn gieo neo... đời vắng

Bỗng chợt như... thanh thản trước chiều nay

Hồn ta tĩnh lặng... bên chùa nắng

Gió Tây Hồ... thổi mãi mái rêu phong...

(Chiều Phủ Tây Hồ)

      Giai điệu bài hát mang sắc thái điệu hát ả đào khiến không gian phủ Tây Hồ thêm huyền bí, linh thiêng, cô đọng.

       Năm 2012 cùng anh Quang về Huế dự Festival. Mình hỏi: "Anh tốn Đàn bà như thế, sao em không thấy bóng hồng Huế nào trong anh!?". Anh cười: "Chú có biết lấy gái Huế là phải yêu và chiều cả tông tộc dòng họ tứ bề nội ngoại nhà người ta. Chú dám không...!?". Chẹp... Thì ra Phú Quang cô đơn với Huế vì lẽ đó... Lát sau anh tỉ tê về nỗi cô đơn: “Xét đến cùng, không một kẻ sáng tạo nào lại không cô đơn cả. Nó như một phẩm tính truyền kiếp ấy. Nó đeo bám và bủa vây, chả khi nào mình chạy khỏi được nó”... 

     Về Huế, có cô bé bỏ cả cửa hàng cửa hiệu để chăm chút hai anh em mình. Cô bé doạ Tb: "Anh mà quên Huế, quên em là em ra cầu "xoá nợ" ngay (Cầu Dã Viên bắc qua sông Hương chỗ cồn Dã Viên, gần ga Huế. Tuy vừa mới khánh thành nhưng đã có không ít kẻ quẫn trí ra đây nhẩy cầu, nên dân gian gọi là cầu "xoá nợ"). Khi biết cô bé yêu mình, anh Quang hỏi ý mình. Mình nói em yêu gái Hà Nội rồi. Anh khẽ cười: "Không yêu nó thì coi nó là Huế mà yêu đi... Yêu lấy Huế cũng là tự an ủi mai sau khỏi hối tiếc..."... Thì ra thế, hình như Phú Quang yêu Hà Nội là vì "Ai đó ở Hà Nội rất yêu ông..."...

       Tâm trạng cô đơn, tiếc nuối, đau khổ thường trực ấy hình như lại thích hợp với không gian im lặng, nhạt nhòa, lãng đãng…của sương giăng mặt hồ, của làn khói mong manh, của chiều phai sắc nắng, của phố vắng chiều đông, của miền quá khứ và những giấc mơ xưa:

Chiều đông... sương giăng phố vắng

Hàng cây lặng câm... hát câu mặc trầm...

Ta còn chờ ai... nhạt phai sắc nắng...

Heo may tan nhoà...bao giấc mơ xưa...


Giờ em...mong manh như khói

Giờ ta... nắng đã chiều rồi

Tình xưa...giờ như chiếc lá

Bay đi phương nào... tan tác muôn nơi...


Chợt nhớ ngày ấy... khi em qua phố một chiều

Trao cho ta... ấm nụ hôn dại

Và vòng tay... êm khao khát mong manh

Chiều nay... mình ta lang thang... trên phố nhạt nhòa...

Sương giăng... trắng niềm mong chờ

Chợt chiều đông... lạnh giá đến bơ vơ.

(Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội, thơ Tạ Quốc Chương)

    Xuân 2010, nghìn năm Thăng Long Nhạc sĩ tâm sự nỗi lòng đối với Hà Nội: “Trong tôi là nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông chảy, lúc êm đềm, lúc cồn cào con sóng…Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao…Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tình đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội”.

Ta còn em... cây bàng mồ côi mùa đông

Ta còn em... nóc phố mồ côi mùa đông

Mảnh trăng... mồ côi mùa đông.


Mùa đông năm ấy...

Tiếng dương cầm... trong căn nhà đổ

Tan lễ chiều... sao còn vọng... tiếng chuông ngân


Ta còn em... một màu xanh thời gian

Một chiều... phai tóc em bay

Chợt nhòa... chợt hiện

(Em Ơi Hà Nội Phố, thơ Phan Vũ)

✍️

RA ĐI...

     Yêu Hà Nội để xa Hà Nội, xa Hà Nội để nhớ Hà Nội trong từng hơi thở... Chỉ có Phú Quang mới dám yêu Hà Nội đến thế.

        Tình yêu với Hà Nội là thế, kỷ niệm đầy ấp niềm vui, nỗi buồn của thủa ấu thơ và thời trai trẻ là thế…Nhưng vào một ngày không báo trước, năm 1985, lúc ba mươi sáu tuổi, Phú Quang đã lặng lẽ rời Hà thành đi đến một thành phố phương Nam đầy nắng ấm- thành phố được quen gọi là Sài thành- để tìm cơ hội mới....

       Vào Sài Gòn lập nghiệp với hai bàn tay trắng, hành lý đã bị mất sạch trong chuyến xuôi Nam. Suốt một năm đầu, hoàn cảnh gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, tâm trạng lại ray rứt, cồn cào, cảm thấy lầm lỗi khi dứt áo ra đi, rời xa Hà Nội! Anh thổ lộ: "Bài hát Em Ơi Hà Nội Phố thơ Phan Vũ, tôi viết lúc ở Sài Gòn. Viết cho cảm giác ân hận vì mặc cảm lỗi lầm khi rời Hà Nội ra đi. Mặc cảm này đã theo tôi suốt năm đầu tiên tôi rời xa Hà Nội. Hà Nội với những góc phố nhỏ rêu phong, cây bàng khẳng khiu, một quán nhỏ bên đường đều như có một mảnh đời níu kéo mình. Nhưng rồi tôi cũng hiểu rằng Sài Gòn là nơi cho tôi tìm được những niềm vui khác”.

*

     Hà Nội đã là chứng nhân, chứng kiến, sẻ chia mối tình đầu và những mất mát, buồn thương thấm đẫm trong tâm hồn nhạc sĩ.

       Thật vậy, ở Sài Gòn, bài hát Em Ơi Hà Nội Phố là điểm nhấn đã làm nên tên tuổi của nhạc sĩ Phú Quang…rồi con đường âm nhạc tiếp tục được thăng hoa với những dự án âm nhạc, những show diễn, những album nhạc lần lượt ra đời…khẳng định tên tuổi nhạc sĩ Phú Quang trong làn âm nhạc cả nước.

       Nhưng thâm sâu trong tâm hồn ông, vẫn âm vang hai tiếng Hà Nội. Hà Nội hiện về trong miên man nỗi nhớ:

Dường như... ai đi ngang cửa

Gió mùa đông bắc...se lòng

Chiếc lá... thu vàng đã rụng

Chiều nay... cũng bỏ ta đi.

Nằm nghe...xôn xao tiếng đời

Mà ngỡ.... ai đó nói cười

Bỗng nhớ... cánh buồm xưa ấy

Giờ đây...cũng bỏ ta đi.


Làm sao...về được mùa đông

Dòng sông... đôi bờ cát trắng

Làm sao... về được mùa đông

Để nghe... chuông chùa xa vắng

Thôi đành... ru lòng mình vậy

Vờ như... mùa đông đã về.

       (Nỗi Nhớ Mùa Đông, thơ Thảo Phương. Cách đây hơn chục năm mình đã lên một tút khá kỹ càng về ca khúc này, về những ẩn ý trong lòng chị Thảo Phương và bộc bạch của anh Quang khi sửa đôi câu trong bài thơ của chị Thảo Phương).

Làm sao về được mùa đông! Làm sao về được mùa đông!” Để làm gì...!? Đơn giản chỉ “Để nghe chuông chùa xa vắng“. Điệp khúc rất thật, rất đáng yêu, rất tinh tế về tình yêu và nỗi nhớ sâu lắng của ông, dành cho Hà Nội. Tình yêu và nỗi niềm ấy được đẩy cao hơn, hình ảnh sống động hơn qua một ca khúc khác của nhạc sĩ:

Ta mơ thấy em…ở nơi kia xa lắm

Một Hà Nội... ngây ngất nắng

Một Hà Nội... run run heo may


Dạ khúc đêm nay

Một mình em/ một mình ta

Tiếng lá rơi…vô tình bên khung cửa

Em bơ vơ... ta thẫn thờ mong nhớ

Một giọt sương rơi... như giọt nước mắt buồn.


Ta mơ thấy em…ở nơi kia xa lắm

Em cô đơn...căn phòng trống cô đơn

Dạ khúc đêm nay.... chẳng thể nào dang dở

Trong nỗi khát khao…Em chầm chậm quay về…

(Mơ Về Nơi Xa Lắm)

      Vậy là, mỗi năm, dù bộn bề công việc, sức khỏe, ông vẫn thu xếp về thăm lại Hà Nội vào dịp cuối thu, đầu đông để thỏa lòng mong nhớ! Nhạc sĩ cho biết: “Mỗi lần nghĩ đến Hà Nội tôi lại bồi hồi, nhớ thương da diết. Như một đứa trẻ tìm về với mẹ, tôi thường về thăm Hà Nội mỗi khi thấy lòng xác xơ, mệt mỏi. Mà về Hà Nội bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không bao giờ thấy đủ. Ước gì tôi có thể mang Hà Nội bên mình”.

Hãy lắng nghe tâm trạng rất xúc động của nhạc sĩ:

Hà Nội ơi...mỗi khi lòng xác xơ

Tôi vội vã trở về

Lấy cho mình... dù chỉ là chút bóng đêm/ trên đường phố quen

Dù chỉ là...một chiều sương giăng lối cũ

Tôi bồi hồi...khi chạm bóng cửa ô

Như ngày xưa...mỗi lần... chạm vai gầy áo mẹ.

Ôi nỗi nhớ... muôn đời vẫn thế

Như dòng sông Hồng... cuộn đỏ mãi/ trong tôi


Vội vã trở về... Vội vã ra đi

Chẳng thể nào qua...hết từng con phố

Nhưng còn đó... mùa thu...mùa thu đầy gió...

Và rêu phong... bên những gốc cây già


Vội vã trở về... cùng tháng năm xưa

Sau những con đường...dầu dãi nắng mưa

Bên quán nhỏ... em buồn nghe lá trút

Chiều mưa sa... giăng kín phố dài


Hà Nội ơi... mỗi khi lòng xác xơ

Tôi vội vã trở về... để nghe tim rưng rưng... trong nước hồ thu.

(Hà Nội Ngày Trở Về, thơ Doãn Thanh Tùng)

      Nội dung, ca từ đầy ắp những chi tiết chọn lọc, tiêu biểu về Hà Nội, gắn kết nhau bằng những hình ảnh ẩn dụ, hoán dụ sinh động, nhiều chất thơ lại được chuyên chở bằng một giai điệu nồng nàn, da diết…đã khiến người nghe cảm nhận một cách đầy đủ về tâm hồn và con người- nghệ sĩ Phú Quang với một Hà Nội cổ kính, lung linh, sâu thẳm…

      Tình yêu với Hà Nội là đắm đuối và có thật, đối với những đứa con nặng tình khi xa Hà Nội. Ta bắt gặp ở đây tâm trạng của một nhạc sĩ khác:

   ....

Hà Nội ơi... Hà Nội ơi

Cái ngày/ tôi chia xa Hà Nội

Giờ ra đi... mới thấy lòng tiếc nuối

Những kỷ niệm...một thời nông nổi

Cứ thôi thúc hoài... khắc khoải nơi trái tim...


Hà Nội ơi...Hà Nội ơi/

Khát vọng trong tôi... tình yêu trong tôi

Thời gian... có bao giờ phôi pha

Như nước Hồ Gươm....xanh vời vợi

Như hương hoa sữa... nồng nàn đắm đuối

Bước chân tôi... qua bao nẻo đường

Vẫn mong một ngày... trở về quê hương.


Ngõ nhỏ...phố nhỏ... nhà tôi ở đó

Trong giấc mơ...tôi vẫn thầm mơ...

(Hà Nội Và Tôi, Nhạc: Lê Vinh, thơ: Hoàng Phủ Ngọc Tường)

      Riêng Phú Quang thì sao...!? Có mơ một ngày trở về quê hương...!?…

✍️

 TRỞ VỀ…

       "Tôi luôn biết ơn Sài Gòn vì những gì mảnh đất này dành cho tôi nhưng cha ông thường có một câu: “Cáo chết ba năm vẫn quay đầu về núi”, tôi vẫn đau đáu nghĩ rằng đến một lúc nào đó sẽ quay về Hà Nội…”... Ns Phú Quang từng nói với nhà báo Thanh Hương như thế.

      Cuối cùng, khi cánh chim bằng đã mỏi, mộng ước bao cao, bay xa đã đạt thành, thì cánh chim ấy lại tìm vể tổ ấm. Sau hơn hai mươi năm là công dân chính thức của Sài thành, cũng vào một ngày không báo trước, năm 2008, lúc gần sáu mươi tuổi, Phú Quang rời Sài Gòn, trở về lại Hà Nội! Nơi gắn kết đời ông, nơi đã cho ông cội nguồn cảm xúc để viết nên những bài tình ca nổi tiếng về Hà Nội.

      Hãy nghe tiếng lòng thổn thức của nhạc sĩ khi về lại…

Rồi cũng... về lại phố xưa

Về trong... mùa thu... bồi hồi làn mưa... lối vắng...

Rồi cũng... về lại phố quen

Về trong tình em... dịu dàng... dịu dàng


Lại đi bên em...bình yên,..bình yên

Cơn gió lang thang... về chốn quê nhà

Lại nghe con sông...từng đêm... từng đêm

Rì rào bên ta... nỗi nhớ khơi xa

Lại nghe yêu thương... tràn dâng lòng tôi

Và nghe khát khao... trong tiếng em cười

Về đây bên nhau... buồn vui, buồn vui

Sau những tháng năm... ở chốn quê người

Dù mãi...cách xa người ơi

Tình yêu này... vẫn còn... mãi trong tôi.

(Về Lại Phố Xưa)

       Phú Quang thật sự đã trở về Hà Nội, như lời phát biểu của ông với báo chí: "Mai này, khi không còn lang thang được nữa, tôi sẽ về với Hà Nội, sống trong một ngõ vắng bình yên nào đó đến cuối đời…”.

      Và, Hà Nội đã dang rộng tay đón người con xa xứ trở về. Có người hỏi ông, ở Sài Gòn, nhạc sĩ viết nhiều bài hát hay về Hà Nội. Bây giờ về Hà Nội, nhạc sĩ có viết gì về Hà Nội nữa không. Ông trả lời, tôi sẽ viết một bài, ở Hà Nội, nhưng viết về mẹ tôi.

      Đấy là một bài hát, viết riêng tặng cho người Mẹ dấu yêu đã khuất và cũng tặng cho Hà Nội. Viết để bộc bạch lòng mình, viết cho vơi nỗi lòng của đứa con mang mặc cảm lầm lỗi trở về:

Mẹ là người đầu tiên...

Người đàn bà...mãi mãi

Không bao giờ phản bội...

Ngay cả khi con.... ngu dại một đời.


Còn mãi với con. .lời ru ngày xưa ấy

Còn mãi với con...vòng tay mẹ âu yếm


Bây giờ... mỏi cánh phiêu du

Con tìm về... chốn cũ

Bây giờ... mẹ đã khuất xa

Chỉ còn... gặp trong giấc mơ

Để từng chiều... lại nghe

Lòng cồn cào thương nhớ.. 

Con gọi thầm... mẹ ơi.... mẹ ơi.

( Mẹ, thơ Hồng Thanh Quang)

*

      Nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ nhiều bài hát hay về Hà Nội. Ông cho biết: “Thật lòng mà nói hồi trẻ và bây giờ vẫn thế, tôi thích văn chương hơn âm nhạc. Việc có nhiều bài hát phổ thơ cũng là lẽ tự nhiên. Những bài hát giữ nguyên tác hoàn toàn rất ít, chỉ chiếm 2%. Còn lại, tôi thường chỉnh sửa cải biên khá nhiều, bởi thơ và ca từ khác nhau…Dù chỉ dùng một câu hay vài chữ của người ta thôi, tôi cũng luôn đề rõ trong tác phẩm rằng lời phổ thơ của họ, để tỏ lòng tôn kính người ta gợi cảm hứng sáng tác cho mình”.

      Con đường âm nhạc của Phú Quang có lẽ vẫn tiếp tục phát triển… Nếu như... Thôi Tb không dám nhắc đến hai chữ Nếu như đâu. Đau lắm. Định mệnh rồi....

     Và bây giờ những ca khúc của ông viết về Hà Nội vẫn là những giai điệu đẹp, làm xao xuyến lòng người, kể cả những ai chưa từng đến Hà Nội. Để có được những tình cảm mến yêu ấy của người yêu nhạc, Phú Quang đã lao động miệt mài, nghiêm túc: nuôi dưỡng cảm xúc, tìm cảm hứng, đọc thơ, thẩm thấu thơ, tìm giai điệu thích hợp, chắc lọc hình ảnh, ý thơ trong các bài thơ phổ nhạc…để cho ra đời những tác phẩm âm nhạc đặc sắc, mang thương hiệu Phú Quang: dạt dào tình cảm, đầy tính nhạc, tính văn chương; lãng mạn nhưng thật sang trọng.

      Hà Nội, qua âm nhạc Phú Quang đã cho ta một góc nhìn tiệm cận, vừa sắc nét vừa sâu lắng, đủ để chúng ta mở rộng tâm hồn, thêm yêu quý mảnh đất văn hiến nghìn năm-Hà Nội.

      Bản thu cuối cùng của Tb trong đêm gặp mặt các Bà, các Mẹ, các Chị em trong CLB Hát cho nhau nghe nhân 8/3 vừa rồi.

✍️💖✍️