https://honcayeuthuong.blogspot.com

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2024

2023 - 2024 MÙA BÓNG KỲ LẠ của CHÂU ÂU 🥰⚽🥰

     Sắp Euro 2024 rồi. Tb nghỉ ngơi chờ Bóng đá đây. Mùa này ấy à... Trừ khi Mẫu nhà đi đẻ thì Tb bỏ trận...🥰 (Không có đâu, hết Egg rồi🥰). 

Nguyễn Tất Toàn. Lúc sinh thời Mẹ Tb thường bảo "Thằng quỷ này, nó đá bóng từ lúc còn trong bụng mẹ"...🥰

✍️⚽✍️

       Chưa bao giờ có một mùa bóng kỳ lạ như thế ở Châu Âu. Đầu tiên là những "nhược tiểu" chễm trệ trên đỉnh bảng của La Liga như Girona hiện xếp thứ 3 của giải La Liga (Hơn Aletico Madrid 7₫ khi chỉ còn 5 vòng đấu nữa là kết thúc mùa giải). 

       Đó là Bayer Leverkusen một đội bóng kể từ khi thành lập đến nay là 120 năm (1904 - 1924) chưa bao giờ lên ngôi ở  Bundesliga thì năm nay họ vô địch sớm tới 6 vòng đấu. Họ có chuỗi trận không thua trên mọi đấu trường lên tới 45 trận hơn Cáo già Bayern Munich (33 trận) Inter Milan & Real Madrid đều 40 trận. Barca 39 trận.  Lão Phu nhân Juventus (43 trận)...

 ⚽

        Liverpool Quỷ đỏ vùng Merseyside đang trên chặng cuối ăn 4 thì bất ngờ bị Manu đá văng khỏi FA cup trong trận Tứ kết điên rồ với 2 hiệp phụ. Sau đó họ tiếp tục thua Atlanta tới 3 bàn không gỡ ngay tại thánh địa Alfield trong trận lượt đi Cúp C2 (Euro League)... Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên mà Quỷ vùng Merseyside không ghi bàn trên sân Alfield trong một trận cầu thuộc Cúp Châu Âu. Tiếp đó họ tiếp tục để thua Crystal Palace 2 bàn trong một trận cầu có đến 11 cơ hội ăn bàn mười mươi... Nhưng không thể hiểu nổi tại sao bóng không lăn vào lưới... Chúa cũng chẳng lý giải được... Tiếp đến họ thua tiếp 0-2 Everton trong trận derby vùng Merseyside.,. Chính thức đầu hàng cuộc đua Vô địch khi Premier League chỉ còn 5 vòng đấu...

      Các bạn còn nhớ băm 2002 sau lời tuyên bố chia tay của Sir Alex Ferguson... Thì Manu tụt dốc thê thảm như nào không..!?. Năm nay với Liverpool cũng thế khi mà giữa mùa giải Ngài Jurgen Klopp cũng tuyên bố sẽ chia tay Liverpool... Có lẽ Jurgen Klopp đã cạn kiệt ý tưởng...

       Cuối cùng là Quỷ đỏ thành Manchester. Mình mê Manu từ xửa xưa ... Năm nay tốn cả trăm triệu vào sân Old Trafford... Cầu thủ chơi như mơ ngủ ... Cách khung thành bỏ trống chưa đầy 1m, đánh đầu ra ngoài khó hơn vào trong, vậy mà họ làm được 🥰 Mình bảo chắc thằng này "Đánh đầu cho sạch gầu"🥰 Cách cầu môn vài mét, sút ra ngoài khó hơn lên trời...họ cũng làm được...🥰 Mình bảo nó "Đá trượt cho mượt giày"... Chả hiểu sao đến vòng 33 mà Manu vẫn có thể xếp thứ 6 ở Premier League...🥰 Toàn bọn "Báo thủ" chứ Quỷ gì đâu à... Nhưng yêu Manu mà, chấp nhận thôi...😘

       Năm nay Bóng đá Anh có vô số tài năng trẻ lẫn già ... Nếu nhặt hết chắc đủ vài đội tuyển... Nhưng xưa này thành tích của Bóng đá Anh ở cấp độ đội tuyển chưa bao giờ được gọi là Thành công. Cho dù Premier League là giải đấu cuốn hút và được coi là hay nhất Châu Âu... Vì sao...!? Vì người Anh làm truyền thông Bóng đá cực giỏi.... Các bạn để ý mà xem: Những pha vào bóng ác ý, hay những pha chấn thương rợn người.,. Đạo diễn hình không bao giờ cho chúng ta xem lại ... Kể cả xem trực tiếp trên sân thì toàn bộ màn hình quanh sân cũng tắt ngay lập tức ... Họ bảo vệ giải đấu thế đấy ...🥰...

         Để Tb nói về Bóng đá thì 3 năm liền chả hết. Hồi còn chơi Facebook các Fan hâm mộ và các Best thủ liên tục tràn vào tường nhà Tb xin ý kiến... Tư vấn không công thôi, nhưng linh cảm bóng đá và kinh nghiệm đọc trận đấu ăn vào máu rồi... Thế nên sau mỗi bài viết tư vấn các bạn cứ chuyển tiền Típ tiền bo vào Tk của Tb thôi... Mình có muốn đâu... Thậm chí Euro 2016 mình có cả bài phân tích và đánh giá trận tứ kết Đức - Ý.... Ai cũng nghĩ Đức nuốt chửng Ý ... Sau khi mình phân tích và kết luận Ý sẽ quật ngã Đức 2-0.… Sau đó diễn biến cho đến khi kết thúc trận đấu y như lời Tb đọc vị ... Mấy Blogger ở Đức... Lắc đầu thôi...🥰 Fan hâm mộ Tb còn đông vui hơn nhà đài... Có mùi xèng mà🥰

         Dăm năm nay không đọc trận đấu nữa... Mẫu nhà không cho phán vì sợ mất hứng khi xem... (Thế mà bạn bè Mẫu cá cược thì Mẫu lại đẩy mình ra "tiền tuyến" Được thì Mẫu thu, thua thì ví Ck sẵn đấy... Của Nhà mừ...🥰).




✍️⚽✍️





Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

NHỮNG CẢM XÚC THĂNG HOA và Cái chết trước cánh cổng thiên đường

Brno - 23h55' ngày 24-5-2014
      
      Vâng, vậy là sau 120’ thư hùng trên sân Estadio Da Luz của thủ đô Lisbon Bồ Đào Nha thì đàn kền kền trắng thành Madrit đã nâng cao chiếc cúp cấp CLB danh giá nhất của bóng đá châu Âu cũng như bóng dá thế giới. Họ đã hoàn thành giấc mơ La Decima trong suốt 12 năm của mình với suýt soát 1 tỷ bảng Anh được rải ra làm thảm lót đường cho giấc mơ ấy. Không biết bao nhiều quái kiệt lẫn siêu sao bóng đá đã đến để tìm cách hiện thực hóa giấc mơ ấy rồi lại lặng lẽ ra đi như sương khói ngày gió nắng.
        Hơn 1/3 dân số trái đất với trái tim cuồng của mình đã trải qua những cảm xúc đến vỡ tim với trận derby của thành Madrit dể tôn vinh nhà vô địch. Một trận derby chung kết đầu tiên trong lịch sử gần 60 năm của cúp C1.
         Xưa nay mọi con số thống kê trong bóng đá không quyết định kịch tính trên sân cỏ. Những cầu thủ lão làng và những bình luận viên bóng đá kỳ cựu trên khắp thế giới đã đưa ra không biết bao nhiêu nhận định và đánh giá cho trận đấu này. Nhiều người cho rằng trận đấu sẽ được quyết định bởi những phút lên đồng bất ngờ của các ngôi sao. Với cá nhân tôi, tôi nghĩ rằng: Đây sẽ là trận đấu đầy kịch tính. Nó sẽ có một giây phút khắc nghiệt nhất để khiến một lâu đài sẽ sụp dổ như Real Madrit hoặc nó sẽ bóp chết khát vọng cháy bỏng của những chiến binh con nhà nghèo nhưng lòng quả cảm thì vĩ đại hơn tất cả của Atletico Madrit. Một giây phút thăng hoa cho một bên và cũng là mặc niệm cho một bên thì quả là nghiệt ngã và khắc nghiệt. Có lẽ chỉ may ra trong tình yêu lứa đôi mới có thứ cảm xúc giống như thế này.
          Chưa bao giờ trong lịch sử cúp C1 lại có một trận chiến sinh tử giữa chàng David tí hon với con qủy khổng lồ Goliath. Qủa thật cả đội hình của Atletico giá trị 41,4 triệu euro, không bằng một nửa giá trị chỉ riêng một ngôi sao trong dải ngân hà Real là Gareth Bale. Vậy mà đoàn quân con nhà nghèo ấy đã đoàn kết hết mình để chiến đấu và chiến thắng trong từng trận đấu. Họ đã vượt qua AC Milan với biệt danh “Vua đấu cúp”. Họ đã chiến thắng gã khổng lồ xứ Basque là Barcelona với lối đá tiqi taka ma thuật. Họ đã công phá đến rúm dó chiếc xe bus 2 tầng của người đặc biệt Mourinho với ông chủ siêu giầu Abramovic tới 3-1. Và đêm nay họ đã chiến đấu bằng tất cả những gì có thể để thực hiện giấc mơ dang dở của 40 năm về trước. Những chiến binh quả cảm chỉ nổi tên qua từng trận đấu đã chiến đấu sòng phẳng và không khoan nhượng với “Dải ngân hà” gồm những siêu sao. Phút thứ 37 cả cầu trường như nổ tung lên bởi bàn thắng bằng đầu của Godin bên Atletico. Cũng một bàn thắng bằng đầu trước đó của Godin đã kết liễu số phận của gã khổng lồ Barca để đưa Atletico lên ngôi vô địch La Liga. Một giấc mơ kéo dài tới 17 năm.
           Điều gì sẽ xẩy ra đây ?. Liệu họ có hoàn thiện dược giấc mơ đã kéo dài suốt 40 năm qua không ?.
           40 năm về trước vào năm 1974 trong trận chung kết Cúp C1 giữa Atletico với Bayer Munich. Khi tỉ số là 0-0 trong hai hiệp chính. Cả hai đội bước vào hiệp phụ. Những đôi chân cầu thủ trở nên nặng trĩu còn tâm trí thì mỏi mệt.
           Khán giả có thể đã chẳng được chứng kiến bàn thắng nào cho đến hết thời gian thi đấu nếu Atletico không được hưởng quả đá phạt chếch bên trái rìa vòng cấm vào phút 114. Tiền vệ Luis Aragones (người sau này dẫn dắt Tây Ban Nha tới chức vô địch Euro 2008) bước lên sút hình quả chuối, đưa bóng bay qua cả hàng rào lẫn thủ môn Sepp Maier lừng danh. Atletico dẫn 1-0 và đã sẵn sàng giơ cao chiếc Cup.
             Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói thêm nếu không có đột biến vào đúng phút cuối. Khi hiệp phụ thứ hai còn chừng 7 giây, Franz Beckenbauer có bóng và chuyền đến người bạn trung vệ Hans-Georg Schwarzenbeck, cầu thủ có biệt danh "máy hút bụi của Hoàng đế". Beckenbauer có biệt danh "Hoàng đế" và Schwarzenbeck được xem là trợ thủ đắc lực của ông. Ở khoảng cách 30 m, hầu hết các cầu thủ Atletico đều cho rằng trung vệ cao lêu nghêu tới 1m96 của Bayern sẽ không dám sút. Ngôi sao của Bayern, Paul Breitner, thậm chí cũng muốn hô lên "đừng sút" như những gì kể lại trong cuốn tự truyện sau này. Và thế là Schwarzenbeck làm nên phép màu với một pha dứt điểm căng chìm. Thủ môn Miguel Reina (cha của thủ môn Pepe Reina đang chơi cho Napoli) đổ người quá chậm trước cú sút bất ngờ. Tỷ số là 1-1 và Atletico phải quay về vạch xuất phát khi chỉ còn cách đích 7 giây. Vâng một cái chết tức tưởi cách cổng thiên đường có 7 giây thôi. Bởi sau trận đá lại thì con “hùm xám” xứ bavaria đã nhấn chìm giấc mơ của họ với tỉ số 4-0 (Hồi đấy chưa có luật sút penalty như bây giờ. Và đây cũng là trận đá lại duy nhất trong lịch sử cúp C1)
              Còn hôm nay thì sao ?. Thời gian cứ veo véo trôi qua, tỉ số vẫn là 1-0 nghiêng về đội bóng con nhà nghèo. Ai cũng bảo rồi thần may mắn sẽ mỉm cười để trả lại cho họ giấc mơ đã chết cách đây 40 năm. Nhưng tôi thì không. Tôi bảo không ai có may mắn trong lúc này bằng chính cái đầu tập trung cao độ với đôi chân chạy không biết mệt mỏi của họ. Họ sẽ không may mắn bởi chỉ ít phút sau khi Isco và Marcelo được ông thầy Ancelotti tung vào sân, thì tôi đã thấy bước chân của họ có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Thời gian trôi đi tôi đã thấy những nụ cười mãn nguyện quá sớm của họ. Tôi đã thấy những ánh mắt run sợ nguyện cầu.
              Và rồi điều gì đến đã đến phút bù giờ thứ 4, chính xác là 90 + 3’54’’, vâng cánh cổng thiên đường chỉ còn cách Atletico 1’06’’ nữa thôi đã sập xuống. Đúng như dự đoán, đây chính là phút giây nghiệt ngã tới vô cùng dể giết chết một khát vọng, để tiễn đưa một đoàn quân quả cảm tới vô cùng về nơi uất nghẹn của thất bại. Phút 90+3’54’’, Người anh hùng của đàn kền kền trắng, chiến binh chỉ biết ghi bàn thắng quyết định bằng đầu đã giết chết mọi tiếng hò reo của các cổ dộng viên Atletico bằng pha đánh đầu quá khó cho mọi thủ môn tài năng nhất để quân bình tỉ số 1-1 cho Real.
              Vâng, nếu những chiến binh con nhà nghèo ấy biết kìm nén khát vọng của mình để tập trung đến cao độ cho cả giây cuối cùng thì đâu đến nỗi. Nếu những nụ cười ấy đừng sớm mãn nguyện để bước chân thêm đà chạy thì cũng đâu đến nỗi. Nếu những trái tim ấy gan lì và kiêu hãnh thêm một chút thì đâu đến nỗi đánh rơi ý chí và niềm tin. Rõ ràng họ biết Sergio Ramos có cái đầu nguy hiểm như thế nào trong những quả đá phạt góc, vậy mà họ đã chủ quan để Ramos thỏa mái nhẩy lên đánh đầu đập vỡ tan giấc mơ suốt 40 năm qua của họ. Vâng, Atletico quả cảm và kiêu hùng có thừa nhưng cũng giống như một kẻ non yêu. Họ đã đợi chờ hạnh phúc với khát vọng tình yêu suốt 40 năm để rồi trong phút giây cuối cùng lại ngoảnh mặt làm ngơ họ đã tự đánh rơi hạnh phúc ấy, nỗi khát vọng tình yêu ấy đã vỡ đến tan tành.
              Nhiều người bảo còn hai hiệp phụ với 30 phút thi đấu nữa và loạt đấu súng penalty đầy mai rủi nữa cơ mà. Tôi bảo sẽ không có loạt penalty nữa bởi sẽ không còn là thì đấu nữa. Mà sẽ là cuộc rỉa xác của đàn kền kền. Đúng như vậy.
             Xưa nay trong lịch sử các giải vô địch các các quốc gia châu Âu chưa có một đội bóng nào mà có đến 7 cầu thủ trong số 11 người chạy thi đấu trên 3.000 phút trên sân như Atletico. Trong khi đó người có mặt trên sân nhiều nhất của Real tại La Liga chỉ có 2743 phút. Kém Diego Costa của Atletico tới 1.000 phút thi đấu. Cũng không có bất kỳ một đội bóng nào mà có số cầu thủ có thời gian tham gia thi đấu trên sân nhiều nhất như Atletico, 6 cầu thủ chủ lực của họ có số thời gian tham gia thi đấu từ 900 phút đến hơn 1.300 phút. Trong khi đó thời gian thi đấu của CR7 trong mùa giải năm nay tại cúp C1 là 953 phút. Đây chính là lý do tôi bảo trận đấu chỉ còn là màn rỉa xác của đàn kền kền. Những máy chạy, những siêu sao những cầu thủ tấn công nguyên tử trong 2 hiệp phụ đã thi đấu với những đôi chân đã cóng của con mồi. Để rồi phút 109 Gareth Bale cầu thủ đắt giá nhất hành tinh, con người lần đầu tiên được góp mặt trong một trận chung kết cúp C1 đã ghi bàn rồi lần lượt Marcelo phút 112 và CR7 Cristiano Ronaldo đã phá sâu thêm kỷ lục của mọi kỷ lục bằng một bàn thắng từ chấm penalty để khép lại trận thư hùng với tỉ số 4-1 nghiêng về Real.
            Trận đấu đã khép lại. Tinh thần quả cảm của Atletico cùng với triết lý lăn xả bằng mọi giá để chiến thắng sẽ còn lại mãi. Hình ảnh có tới 4 cầu thủ của Atletico đã nhận thẻ vàng chỉ vì lăn xả cản phá những cú ngoặt bóng quái chiêu của chàng còm Di Mria trong 90 phút thi đấu đã chứng minh tính lăn xả ấy. Simeone thời còn quần đùi áo số đã biết kích động để chàng David Beckham non trẻ phải phạm lỗi ngớ ngẩn, dẫn tới chiếc thẻ đỏ oan nghiệt, khiến những chú sư tử Anh bị loại sau vòng 1/8 chung kết World Cup 1998 tại Pháp, đã báo cho mọi người biết trước sẽ có một HLV trẻ luôn biết thổi lửa vào tâm hồn từng cầu thủ của mình từ trong phòng thay đồ cho tới sân cỏ. Tất cả sẽ còn lại mãi với chúng ta. Nhưng đừng ai nghĩ rằng từ hôm nay, từ bây giờ, những đứa con nhà nghèo có thể đưa ra tiếng nói của mình tại sân chơi của những nhà giầu.
             Dù sao thì chân lý vẫn được bảo vệ rằng: Thành công trong bóng đá nói riêng, trong thể thao nói chung luôn phụ thuộc vào mức độ đầu tư.
              Đừng ai ngây thơ để tin rằng rồi mùa giải năm sau vẫn còn một Atletico bất khuất như năm nay. Hãy nhìn lại đi. CLB Hoffenheim, mà tờ Deutsche Welle (Đức) viết: “Thành công của CLB Hoffenheim thật đặc biệt. Rất nhiều người Đức đến lúc này vẫn chưa biết Hoffenheim ở đâu. Đó chỉ là một vùng ngoại ô thành phố Sinsheim nhỏ bé nằm ở phía tây nam nước Đức với hơn 35.000 dân. Đây cũng là lần đầu tiên CLB Hoffenheim được chơi ở giải đấu cao nhất của Đức”.  Đó là vào năm 2008. Khi ấy với vũ khí lợi hại của mình chính là sức trẻ và sự khao khát chiến thắng đến mãnh liệt. Họ luôn vào sân với mục tiêu duy nhất là tiến lên và ghi bàn. Chính sức trẻ và sự nhiệt huyết của họ đã làm muối mặt các “đại gia” của bóng đá Đức khi leo lên ngôi nhất bảng sau trận thắng Hamburg 3-0. Mùa giải năm ấy họ đã vượt mặt tất các đai gia nước Đức để leo lên vị trí thứ hai sau Hùm xám Bayer. Đến nỗi  huyền thoại bóng đá Đức là Hoàng đế Franz Beckenbauer phải bất ngờ thốt lên: “Nếu Hoffenheim tiếp tục phát huy được phong độ cũng như lối đá hiện nay, họ sẽ là thách thức cho cả châu Âu chứ không riêng các đại gia của nước Đức. Họ là đội bóng mạnh, đoàn kết và có thể đánh bại bất cứ đối thủ nào”. Nhưng chỉ một năm sau thôi người ta đã thấy Hoffenheim chìm dần và cho đến bây giờ là mất tăm trong đầu trường châu Âu.
             Đẳng cấp là mãi mãi, phong độ là nhất thời. Atletico cũng thế thôi, rồi ông thầy trẻ Simeone sẽ ra đi tìm thử thách ở những CLB lớn hơn. Những Diego Costa, Koke, Juanfran, Arda Turan.. sẽ ra đi tìm bến bờ mới. Khi đã thành danh, khi tên tuổi đã được đóng dấu, khi đã trưởng thành thì những con người ấy sẽ tìm đến sông dài biển lớn. Quy luật của muôn đời là thế rồi. Vậy thì làm gì có tiếng gầm mãi mãi của những chiến binh con nhà nghèo đây ?. Nghiệt ngã quá phải không. Đêm nay đây chúng ta nổ tung trời để thăng hoa cùng Decima của Real thì từ đáy lòng chúng ta cũng để lại một phút mặc niệm ngậm ngùi cho cái chết trước cổng thiên dường của Atletico Madrit. Chúng ta phải cảm ơn họ mãi mãi bởi sự cống hiến đến tận khi ngưng thở của các chiến binh kiêu hùng Atletico Madrit. Họ đã phô bày cống hiến cho chúng ta một trận thư hùng hơn mọi trận kinh điển khác của làng túc cầu thế giới ở mọi cấp độ. Xin cảm ơn Ngài Simeone trẻ tuổi cùng những đứa con tuyệt vời của mình. Xin cảm ơn Ngài Ancelotti, một bậc thầy của nghề HLV, người thứ hai trên thế giới đã từng dẫn dắt 3 CLB khác nhau giành được Cúp C1 danh giá này. Xin cảm ơn những ngôi sao lấp lánh của dải ngân hà Real luôn biết tỏa sáng đúng lúc.
             Xin cảm ơn các bạn đã mang đến cho người hâm mộ một thứ cảm xúc còn tuyệt vời hơn cả cảm xúc tình yêu lứa đôi. Đó chính là cảm xúc bóng đá với tình yêu bóng đá trong trái tim người hâm mộ.

Hàng vạn CĐV Real Madrid đã có mặt ở quảng trường Cibeles mừng chức vô địch Real
Hàng vạn CĐV Real Madrid đã có mặt ở quảng trường Cibeles mừng chức vô địch Real
Những cầu thủ Real Madrid giương cao chức vô địch, diễu hành quanh thành phố
Những cầu thủ Real Madrid giương cao chức vô địch, diễu hành quanh thành phố
Những cầu thủ Real Madrid giương cao chức vô địch, diễu hành quanh thành phố
Những cầu thủ Real Madrid giương cao chức vô địch, diễu hành quanh thành phố

Họ nhảy múa tưng bừng trong sự cổ vũ của những người hâm mộ
Họ nhảy múa tưng bừng trong sự cổ vũ của những người hâm mộ


Thành Madrid đỏ lửa ăn mừng chức vô địch của Real
Thành Madrid đỏ lửa ăn mừng chức vô địch của Real


Thành Madrid trải qua đêm không ngủ
Thành Madrid trải qua đêm không ngủ


Những CĐV cháy hết mình vì đội bóng
Những CĐV cháy hết mình vì đội bóng
Những CĐV cháy hết mình vì đội bóng
Những CĐV cháy hết mình vì đội bóng
Những CĐV "cháy hết mình" vì đội bóng


Những CĐV cháy hết mình vì đội bóng
Đội trưởng Casillas giương cao chức vô địch bên cạnh tượng nữ thần Cibeles, thần bảo hộ cho thành Madrid, khép lại năm đại thành công của Real

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

NGƯỜI TA ĐÃ BÓP CHẾT TRÁI TIM NGƯỜI HÂM MỘ BẰNG CÁCH NÀO ?.

           Rạng sáng 30/4/2014 đã xẩy ra Đêm kinh hoàng tại thánh đường xứ Bavaria, lời nguyền Champion League đã đính vào trái tim con Hùm xám xứ Bavaria. Kể từ năm 1993 Cúp C1 được đổi tên thành UEFA Champions League, trải qua 21 mùa bóng chưa có bất kỳ một ông hoàng nào bảo vệ được ngôi vương của mình. Chưa có bất kỳ một đội bóng nào đoạt chức vô địch UEFA Champions League trong hai mùa bóng liên tiếp… Từ Qủy đỏ thành Man, tới các vũ công của Barca… và hôm qua đến lượt hùm xám xứ Bavaria vướng vào lời nguyền để rồi gục ngã một cách đau đớn và tủi hổ ngay tại thánh đường của mình, sân Allianz Arena.
           Chắc chắn thất bại này sẽ còn khiến cho Hùm xám đau  đớn
với
hổ thẹn trong nhiều năm sau nữa. Bởi vì trong 12 năm (2002-2014) với 9 lần hành quân tới thánh đường xứ Bavaria của hùm xám thì Real mới chỉ kiếm được một trận hòa, còn thất bại tới 8 trận. Bởi vì trong 27 lần chinh chiến trên đất Đức Real mới chỉ kiếm được 2 chiến thắng, 6 trận hòa và đầu hàng tới 19 trận. Nhưng đêm qua thì hoàn toàn khác, đàn kền kền trắng của Hoàng gia Tay Ban Nha trên đường tới Lisbon tìm kiếm La Decima đã nghỉ chân tại thánh đường Allianz Arena để mở tiệc ăn tươi nuốt sống con Hùm xám xứ Bavaria với 4 bàn không gỡ. Tổng tỉ số sau hai lượt trận đi về là 5-0. Một chiến thắng tuyệt đối.
            Tôi mừng cho đàn “Kền kền trắng” Real vì đã 12 năm rồi, kể từ lần vô địch thứ 9 vào năm 2002 trên sân Hampden Park – Glasgow với chiến thắng 2-1 trước một đội bóng Đức khác là Bayern Leverkusen, họ đã đầu tư tới 1,4 tỷ Euro cho giấc mơ vô địch lần thứ 10 với cái tên gọi theo tiếng Tây Ban Nha là La Decima. Chưa có bất kỳ một CLB nào trên thế giới dám đầu tư một khoản tiền khổng lồ đến như thế cho giấc mơ của một chức vô địch cả.
           Tôi đã khóc vì sự sụp đổ của tinh thần Đức. Tôi đã khóc cho những chiến binh kiêu hùng Đức mà khi cần họ có thể thi đấu với 200% công suất của mình. Sau trận đấu tôi cứ trằn trọc mãi câu hỏi: Tại sao người Đức thua ?.Tại sao... ???
           Pep, tuổi trẻ tài cao. Điều này là có thực, khỏi phải bàn cãi. 46 tuổi đời, trong tay Pep có tất cả các loại Cup với CLB Barca. Hùm xám với sự dũng mãnh và ma quái của “gã mặt sẹo” Ribéry, với chàng lùn sở hữu cái kèo trái ma quỷ Robben, với thủ môn hay nhất thế giới Neuer, với thủ lĩnh Philips Lahm già dặn kinh nghiệm có thể thi đấu với mọi vị trí trên sân từ trung vệ thòng tới hậu vệ trái, tiền vệ công và cả tiền đạo nữa, với Mandzukic, ông vua của những bàn thắng bằng đầu… Vậy mà Bayern vẫn sụp đổ.

          Khi còn cầm quân tại Barca có vẻ như Pep đã bắt vía được Real khi mà trong 15 lần đối đầu, Pép thắng tới 9 trận, hòa 4 và chỉ chịu thua có 2 trận. Một con số thống kê áp đảo.
          Nhưng năm nay thì khác. Pep có thể bắt nạt được lò luyện vàng non Arsenal của giáo sư Wenger. Pep có thể bắt nạt được David Moyes, một HLV chưa bao giờ biết bơi ở biển lớn. Với Pelegrinni của Man xanh, một HLV chưa phải là đình đám cho lắm đã khiến Pep thót tim tại chính thánh đường của mình với trận thua 2-3 tại vòng đấu bảng mùa này. Và lần này Pep gặp một bậc thầy về nghề huấn luyện viên thì sẽ thế nào đây ?.
           Trước trận chung kết sớm này thì mọi con số thống kê hoàn toàn nghiêng lợi thế về phía Hùm xám của Pep. Nhưng hãy nhớ rằng: Tất cả các nhà tiên tri toàn năng nhất trên thế giới cũng bất lực về lời tiên đoán trước bất cứ trận đấu nào. Bóng đá là thế. Sự bất ngờ luôn mang đến những điều thú vị cho những ai quan tâm tới nó. Nên nhớ rằng: Trong quá khứ HLV Ancelotti chạm trán với Bayern 7 lần thì vị chiến lược gia này
chiến thắng tới 5 lần cơ đấy, và không để thua bất cứ trận đấu nào.
          Khi đến Bayern, Pep mang bí kíp tiqui – taca của mình theo. Nhưng ở Barca Pep có những đôi chân của ma, khéo léo như thêu hoa dệt gấm trong những khoảng trống vô cùng chật hẹp của những Xavi, Iniesta, Chàng Leo lùn… Còn xứ Bavaria là những con hùm dũng mãnh chỉ biết xông lên phía trước ăn tươi nuốt sống con mồi bằng sự lỳ lợm, bằng cơ bắp và đặc biệt là bằng tinh thần Đức với những cái đầu lạnh lùng.
          Pep đã lồng hai cái máy dệt, một cái máy dệt sợi dọc nghĩa là chỉ biết xông lên về phía trước của Người Đức đem lồng vào cái máy dệt sợi ngang bằng những đường chuyển ngang, tỉa bóng lắt nhắt của xứ Basque, thành ra những đường lên bóng của Hùm xám mất đi tính tốc độ, sự mạnh mẽ, cơ hội bị bỏ qua bởi những đường chuyền vụn vặt, mất thời gian, rối mắt người xem. Hùm xám đã đánh mất mình vì Pep.
           Độ nóng của một trận cầu đỉnh cao luôn phả ra sức nóng hầm hập cho cả một quốc gia hay nhiều quốc gia. Nhưng những chiến binh dũng mãnh trong trận quyết đấu ấy cần một cái đầu càng lạnh thì càng tỉnh táo và càng dễ dàng chiến thắng.

           Hôm qua Pep đã níu tinh thần của những chiến binh Đức bằng chiếc dây cót quá ép, khiến người Đức đã mất đi tính hào hoa mã thượng của tộc người Đại Đức. Cả hiệp một chỉ là những trò cáu bẳn, tiểu nhân của các chiến binh Đức với bộ mặt hằm hằm như đâm lê bước vào trận đấu. Điển hình là cú vả vào mặt Carvajal của “gã mặt sẹo” Ribéry, may mà trọng tài không nhìn thấy. Tinh thần không thông thì đeo bình tông cũng không nổi, người lính chúng tôi vẫn tâm niệm và nhắc nhở nhau như thế đấy. Và đêm qua chính các vị chủ nhà Đức đã bị sức ép phải chiến thắng đè nặng lên những bước chạy của mình, thành ra sự thanh thoát đã mất đi. Lỗi này là ở Pép. Chính Pep với cái cao ngạo kiêu căng của tuổi trẻ tài cao đã thổi vào đầu các đấu sĩ của mình khiến họ không còn tỉnh táo trong các pha lên bóng của mình.
           Người ta ai cũng biết rằng đàn kền kền trắng sở hữu một hàng hậu vệ trứ danh, những lá chắn thép khủng khiếp với với hai hậu vệ trung tâm là Ramos và Pepe, hai hậu vệ cánh là Coentrao và Carvajal. Đặc biệt bộ đôi Ramos và Pepe trong suốt trận đấu gần như không cho Mandzukic bất cứ một cơ hội chơi bóng bằng đầu nào. Lẽ ra khi thấy cơ hội chơi bóng bằng đầu không có thì Pep nên rút Mandzukic ra sớm để đưa Martinez vào đá hậu vệ phải hộ công cho đội trưởng Lahm dâng bên cánh phải và đẩy hai quái vật là Robben và “gã mặt sẹo” Ribéry chập vào nhau, chơi chung cánh trái thì có lẽ trận đấu sẽ hoàn toàn khác. Nhìn lại trận chung kết năm ngoái giữa Hùm xám xứ Bavaria với Borusia Dormund thì thấy rõ điều này. Năm ngoái Real không khoan thủng được bức tường Dormund, nhưng ở trận chung kết hai quái thủ ma mãnh của Hùm xám đã chập lại với nhau khi thì cánh trái sở trường, khi thì cánh phải để khoan thủng bức tường thép Dormund tới 3 lần và dâng cao chiếc cúp danh giá nhất cấp CLB của làng túc cầu Châu Âu nói riêng và thế giới nói chung. Pep với cái đầu nóng phải chiến thắng, đã tự phụ mà bỏ quên kinh nghiệm này để ôm hận tới nhiều năm sau. Mãi tới phút 73 của trận đấu Pep mới áp dụng kinh nghiệm này, nhưng đã quá muộn rồi Pep ơi. Kể từ đây trận đấu đã hứng khởi hơn rất nhiều với Hùm xám nhưng nó vẫn chỉ dừng lại ở những tiếng “Ồ” xuýt xoa tiếc rẻ của những tifosi Đức mà thôi.

            Bozkov, một cầu thủ vĩ đại người Nam Tư cũ, một HLV tuyệt vời của Samdoria, của AC Milan, của Real Madrit vừa qua đời ở tuổi 82 tại Madrit, người đã đưa ra một triết lý bóng đá tuyệt vời: “Bóng đá là sự đơn giản”. Ancelotti, thuở khởi nghiệp nghề quần đùi áo số và thành danh với vị trí sở trường là tiền vệ phòng ngự. Vị HLV lẫy lừng, cha đẻ “các loại cáo già” đã xây dựng một bức tường thép tuyệt vời và tuyên bố trước trận đấu rằng: “Chẳng dại gì mà coi thường với Hùm xám khi đôi công với nó cả. Đôi công với Hùm sẽ phơi thân mà thôi”. Chính vì thế ông đã chỉ đạo quân của mình ẩn giấu để chơi thứ bóng đá cực đơn giản. Sự đơn giản trong bóng đá với “những đứa con của Thần gió” và bộ ba tấn công nguyên tử luôn có sức tàn phá đến ghê gớm. Điều này đã được minh chứng tại thánh địa Allianz Arenna qua 90 phút san bằng tử huyệt này.
           Phút thứ 16, từ một pha phạt góc rất đơn giản, nhưng cẩu thủ được bầu chơi hay nhất trận đấu đã ghi bàn bằng pha đánh đầu sở trường của mình. Ramos đã dội một gáo nước lạnh vào niềm kiêu hãnh của những chiến binh Đức. Lẽ ra với sự lỳ lợm vốn có của những chiến binh vốn được ví như những chiếc xe tăng, người Đức có thể bình tĩnh mà nghiền nát đối thủ. Nhưng những cái đầu nóng càng ngày càng phá hỏng bữa tiệc bóng đá khi đánh mất mình.
            Phút thứ 34, cũng vẫn chỉ là sự đơn giản từ một quả phạt góc. Lần đầu tiên người ta thấy hai hậu vệ trung tâm là Boateng và Dante của Hùm xám nắm chặt tay nhau để ngăn cản bước chạy đà của CR7, Cristian Ronaldo. Người Đức đã đánh mất sự tự tin vốn có của mình, họ
đã run sợ. Nhưng còn đó, một Ramos, một cầu thủ chỉ biết ghi bàn bằng đầu, lần thứ hai với cú bay người vào đánh đầu như một mũi tên xuyên tim con Hùm xám xứ Bavaria. Cách đấy mấy hôm người ta cũng đã được chứng kiến cú bay người đánh đầu dũng mãnh làm thủng lưới Osasuna của Ramos trong trận cầu của đấu trường La Liga.
             Phút thứ 43 mọi sự còn đơn giản hơn nữa, từ một đường phất bóng của Xabi Alonso cho Benzema. Benzema với cú vẩy má ngoài chân phải diệu nghệ của mình cho “đứa con của Thần gió” Bale bứt tốc rồi Bale căng ngang một đường tạo ra cơ hội ngon ăn không gì bằng cho CR7 bắn phá trái tim của Hùm xám do thủ môn hay nhất thế giới là Neuer bảo vệ. Ba đường chuyền và một cú xâu kim chết người kết liễu trận cầu đinh tại phút thứ 43. Đúng là sự đơn giản làm nên chiến thắng vĩ đại. Với bàn thắng này CR7 đã xô đổ kỷ lục được lưu giữ suốt 51 năm qua. Đó là kỷ lục ghi 14 bàn thắng trong một vòng chung kết Cúp C1 trước kia và UEFA Champions League bây giờ. Kỷ lục này do Jose Altafini (CLB AC Milan) lập trong mùa bóng 1962-1963. Và Leona Messi ghi 14 bàn trong mùa giải năm 2011-2012. Trong 10 trận đấu với 815 phút thi đấu tại đấu trường này CR7 đã ghi tới 16 bàn thắng, tính bình quân cứ 51 phút thi đấu CR7 ghi một bàn thằng, trong khi đó chàng Leo phải mất tới 71 phút thi đấu để ghi một bàn thắng và 11 trận đấu để ghi 14 bàn thắng. Chắc chắn kỷ lục mới của CR7 này sẽ còn tồn tại lâu hơn nữa. Bởi vì người ta tính ra rằng “Trong hơn 100 năm qua thế giới mới sản sinh ra một “cỗ máy ghi bàn” như CR7”.
             Triết lý bóng đá “Lấy tấn công thay phòng thủ” chỉ áp dụng cho những kẻ đối đầu yếu về khả năng tấn công. Nhưng với một HLV lão làng già dặn như Ancelotti mà Pep bỏ quên khâu phòng ngự thì chẳng khác nào giơ ngực cho đối phương đâm. Nhất là khi trong tay ông thầy người Ý này là bộ đôi “Đứa con của Thần gió” BC – Bale & CR7. Với Bộ ba tấn công nguyên tử BBC – Benzema, Bale, CR7 được tung hoành trong khoảng trống miên man do Alaba và Lahm để lại khi mải mê tham gia tấn công thì việc thua là lẽ đương nhiên.
             Pep đã chủ quan, coi thường đối thủ. Bởi ở trân lượt đi trên sân mang tên một trong những danh thủ vĩ đại của Real, vị chủ tịch lâu đời nhất của Real với 35 năm làm chủ tịch là Santiago Berabeu Yeste, mà Real chỉ thắng có 1-0 thì không lấy gì làm mạnh mẽ cho lắm. Pep đã nhầm. Trận lượt đi ấy, Martinez được chơi ngay từ đầu, khi hành lang cánh trái là cầu thủ gốc Áo đá chính là Diego Contento, cảnh phải là Shaquirj hỗ trợ cho Philipp Lahm. Và cũng không có nhiều khoảng trống cho sự bứt tốc của những cái “máy chạy” nữa. Công và thủ đều vẹn toàn đã tránh cho Bayer một trận trận thua sâu. Nhưng còn một điều thâm sâu của những ông già ngồi trên băng ghế huấn luyện đó là: Đừng dại gì chọc tức những con hổ bằng một chiến thắng sâu trong trận lượt đi cả. Nhìn lại lượt trận bán kết mùa giải 2007-2008 giữa bầy Qủy đỏ thành Man với Con rồng Porto (Bồ Đào Nha) thì thấy. Khi ấy tại Nhà hát của những giấc mơ, Qủy đỏ thừa sức hạ gục Porto  với tỉ số lớn hơn tỉ số 2-1. Nhưng Ông già gân, Ngài Ferguson đã nhìn thấy trước sự nổi giận của “những con rồng” tại hang của nó là sân Dragao – Tử huyệt dành cho tất cả các đội bóng hành quân đến đây trong thập kỷ đầu tiên của thiên niên kỷ mới này. Chính vì thế, một chiến thắng nhẹ nhàng đủ để ru ngủ Con rồng Porto chủ quan. Và trận lượt về, với cú nã đại bác sấm sét của CR7 từ khoảng cách gần 40m đã kết liễu số phận Con rồng Porto trên đường bay chinh phục đỉnh cao của nó. Và sau đó Qủy đỏ của Sir Alex đã nâng cao chiếc Cúp vô địch bằng loạt đá luân lưu rất dễ làm vỡ tim những kẻ yếu đuối, trong cuộc đối đầu với Chelsea ở trận Chung kết.  Và lần này Ông già Ancelotti cũng áp dụng mưu thâm nhún nhường ẩn mình này. Còn một điều cũng nên nhắc nhở Pep rằng: Bàn thắng sân khách sẽ là chìa khóa vàng cho chiến thắng trong những lượt trận đi về sinh tử. Vòng Tứ kết chỉ vì thiếu một bàn thắng sân khách, mà lượt về dù đả bại Real tới 3-0 nhưng một đội bóng Đức khác là Dormund vẫn tức tưởi ngậm ngùi nhìn đàn kền kền trắng đi tiếp (Lượt đi Real thắng 4-0). Trong khi đó dù để thua Paris Saint Germain với tỷ số 1-3 trong trận lượt đi, nhưng Chelsea vẫn có một bàn thắng vàng làm lưng vốn, để rồi trận lượt về trên sân nhà chỉ với chiến thắng 2-0 thật khiêm tốn cũng đủ để Chelsea loại PSG khỏi cuộc đua. Nhưng Hùm xám của Pep đã không làm được việc ấy.
             Chưa có bao giờ mà một trận cầu siêu kinh điển, được gọi là trận chung kết sớm của một giải đấu lâu đời và danh giá bậc nhất thế giới này lại tẻ nhạt và buồn thảm đến như thế trong hiệp 2. Chưa bao giờ mà các Tifosi cuồng nhiệt và thủy chung xứ Bavaria lại đứng dậy ra về từ những phút 70 của trận đấu. Khi CR7 đóng nhát kiếm quyết định vào trái tim con Hùm xám vào phút 43, tôi đã không muốn xem tiếp nữa. Nhưng yêu và tin vào tinh thần của người Đức, tin vào sự quật cường của những “cỗ xe tăng” Đức mà tôi vẫn cứ ngồi xem. Dù biết rằng quá khó để lật ngược thế cờ thua này. Nhưng ít nhất cũng là thua trong sự oai hùng. Nhưng không ! Tôi đã lầm. Pep đã phá hỏng tất cả. Sự cao ngạo, chủ quan, tính hiếu thắng của Pép đã giết chết trái tim của không biết bao nhiêu người yêu thích đội bóng Đức. Nỗi đau này hoàn toàn do Pep gây nên. Các chiến binh kiêu hùng của Hùm xám không hề có lỗi khi mà họ chỉ là những quân cờ già trong tay ông thầy trẻ kiêu căng. Phục Pep, nhưng tôi không thích tính hiếu thắng có phần chủ quan của Pep. Và tôi thương những chiến binh Đức. 

             Các cụ nói không sai: “Gừng càng già càng cay” Tôi chúc đàn kền kền trắng của Hoàng gia Tây Ban Nha với ông thầy già Ancelotti có được La Decima cho mình. Một giấc mơ 12 năm rồi chưa bao giờ gần hiện thực hơn lúc này. Tôi tin rằng trong trận Chung kết “Hai đứa con của Thần gió” sẽ ghi bàn. Hãy có gắng lên CR7 & Gareth Bale. Hẹn ở trận Chung kết.
                        
                                       
4h15’ ngày 30 – 4/2014. Nguyễn.

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

KHI TÌNH YÊU ĐÃ CHẾT.

           Tôi là thằng nghiện thể thao từ nhỏ, đặc biệt là bóng đá, lại được đào tạo bài bản về thể thao từ bóng đá, cầu lông, bóng bàn, cờ vua, cờ tướng từ năm lớp 4... Quanh khu nhà tôi ở có ít nhất tới ba sân bóng đá tương đối chuẩn đấy là chưa kể các sân khác gần nhà như sân Nam Đồng, sân Xã Đàn, sân Bách Khoa (chỗ Nhà tròn và nhà C3 ngày xưa), sân ĐH Thủy lợi… Sân BK chuẩn nhất, rồi đến sân Xã Đàn và ĐH Thủy lợi, rồi sân B7+B10.
          Năm 1969 đội tuyển bóng đá Cu-Ba sang thi đấu giao hữu tuyển Việt nam. Ông cụ nhà mình cũng đi xem. Sự cố chưa từng có đã xẩy ra. Vỡ cửa 10 bên phố Hàng Cháo, hai cánh cổng gỗ to đùng, đổ ập xuống, hàng nghìn con người như sóng trào dẫm đạp lên nhau. Chắc chắn là nhiều người chết, nhưng báo chí hồi ấy không đưa tin. Ông cụ nhà mình áo bị xé đôi đằng sau lưng, kính mất, dép còn một chiếc. Từ bấy giờ cụ bỏ xem bóng đá trên sân . Nhưng bây giờ dù hơn 85 rồi, chung kết Cup C1 vẫn bia rượu cùng con cháu thâu đêm thức xem.