...Ta loi lẻ trôi theo dòng Duyên phận
Sao bơi hoài chẳng chạm bến bờ Em...💝
...Tôi đã rơi vào vùng mụ mị không cảm nhận. Vùng sáng tối ma mị ấy cứ kéo tôi đi như kẻ không trọng lượng... Tôi không biết tôi là ai, tôi lờ mờ thấy những ảo ảnh, thấy những vùng sáng tối mông lung. Tôi thấy lửa cháy, thấy sông băng trùm lên tôi, nhưng tôi không thấy nóng, không thấy lạnh... Nói chung tôi không còn cảm giác gì và tôi cũng không biết có phải là tôi trong cái thế giới ma mị ấy không... Nhưng tôi lại thấy rõ hình ảnh vợ con tôi, họ ngay cạnh tôi... Rồi tôi thấy Ba Mẹ tôi đuổi tôi đi, mắng tôi: "Về đi con, vợ con con đang gọi con kìa..."... Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại... Rồi tôi thấy vợ tôi thầm thì hát, vợ tôi nói chuyện với ai đó về tôi, vợ tôi khóc, tôi thấy lạnh... Sau này vợ tôi bảo lúc ấy tôi đã khóc và tỉnh lại... Tôi đã hôn mê 11 ngày trong cửa tử...
Bây giờ thì tôi yêu cuộc sống này hơn bao giờ hết. Tôi yêu trang viết này hơn bao giờ hết... Bởi vì vợ tôi đã thầm đọc tôi nghe, đã thầm hát tôi nghe, đã thầm kể tôi nghe chi li từng chuyến đi, từng khung hình trong nước mắt để kéo tôi về.
Qua cửa tử mới thấy Người bên cạnh mình đáng trọng và đáng yêu đến nhường nào... Hai con người một định mệnh mà số phận đã gắn chặt vào nhau.
15 năm trên trang viết này tôi không kết giao nhiều. Nhưng đã kết giao là hết sức trân quý và thật thà. Tôi kết giao bằng tất cả hơi ấm yêu thương trong từng con chữ để giành cho họ. Vì họ là BẠN tôi, người không thể thiếu trong hành trang này...
Con chữ mang hồn người, vậy thì đừng để vương tạp niệm. Yêu thương là thiện nguyện, trao người từng con chữ chắt lọc tinh khiết là cho ta niềm vui không bờ bến, là cho ta năng lượng sống tràn trề...
...Bạn bè xửa xưa bên tôi đến giờ vẫn bảo: "Tâm hồn Tb có cho vào máy giặt công nghiệp cũng không nhàu. Sáu mươi năm chứ Sáu trăm năm vẫn trong veo nét yêu đời..."
Vợ tôi kể: "Khi e đọc những khúc hoạ của mình, gọi tên mình trong tiếng nhớ thầm thì, e thấy khuôn mặt mình giãn ra và sáng lên, không nặng trịch u mê...e đã khóc vì mừng..."
Và tôi đã trở lại, tôi không khóc, nhưng trong hồn tôi đã khóc...
Và tôi viết cho Ngọc_Miền nhớ.
✍️💖✍️
Hà Nội và Em, còn lại mãi trong ta...
Quảng Bá - Tây Hồ - Sen hồng - Rặng ổi
Những háo hức của một thời nông nổi
Những si mê không dám nói thành lời...
*
Vườn quất xưa đã chín quả chưa Em...!?
Ta rong ruổi trong hơi men cầu nguyện
"Cá leo cầu dao, Đào trèo cột điện"(*)
Ta mang tim mình hối lộ trái tim Em...
*
Ngần ấy năm rồi là những hoen đêm
Là sắc đỏ Sông Hồng chia hai nhánh
Nhánh đỏ cho thơ chòng chành nước mắt
Nhánh ầm ì lời thao thiết mong Em...
*
Hà Nội còn ta và tóc liễu xanh xao
Còn cả Em trong cồn cào nỗi nhớ
Phía Hồ Gươm hoa Lộc vừng đã nở
Em không về nhận nợ tháng năm sao... !?....💖
(*): Thời bao cấp, người dân Nhật Tân, Quảng Bá thường hối lộ mấy ông thợ điện bằng Cành đào hay cá trắm đen để tránh mất điện những dịp lễ tết, nên mới có câu: "Cá leo cầu dao, Đào trèo cột điện"🥰 Chuyện thật đấy.
Trong clip là hình ảnh Hà Nội về đêm đẹp đến mê hồn và khúc Hướng về Hà Nội được thu trong đêm chia tay Hà Nội 2016.