Mình lên tút này ở Đà Lạt như một lời chia tay với người thân cùng bạn bè trước lúc bay.
Những nhân vật trong bài viết đều là người thân, rất thân bên mình ngoài đời... Kể cả ca sĩ Ngọc Tân lúc mới lên Hà Nội vào năm 1975 ở ngõ Cống Trắng_Khâm thiên mình vẫn thường lui tới thăm anh (Tăm tia em hàng xóm nhà anh ấy là chính🥰).
Những năm sơ tán thì ở chung một quả đồi ở Đoan Hùng cùng gia đình chị Mai Hương (Tên thật của nhà thơ Thảo Phương), anh Đồng Tiến (Em ruột chị Thảo Phương. Sau này trong cuộc sống & công tác mình lại càng gắn bó thân thiết hơn với gia đình anh Đồng Tiến). Gia đình anh Phú Quang và nhiều gia đình văn nghệ sĩ, diễn viên khác...
Mùa thu của Đoan Hùng đẹp lắm, lá bưởi vàng, lá xoan vàng, lá bạch đàn vàng rụng kín đồi, nhuộm một mầu vàng ngan ngát, lạo xạo dưới gót chân người đi...
Tb. Đà Lạt 10.2016.
✍️🍁✍️
(nhạc: Phú Quang - lời: Thảo Phương)
Mùa đông đã về. Một mùa đông buốt giá đặc sản của riêng Hà nội. Mùa đông phương Tây se lòng ai xa xứ. Nhưng mùa đông phương Tây còn có tuyết trắng, có hơi nước nên nó không hanh khô như mùa đông Hà nội. Mùa đông Hà nội không xuống đến 0 độ nhưng hanh hao đến nứt nẻ con tim. Lạnh giá ngấm đến xương tủy. Một mùa đông đặc trưng Hà Nội.*
Không đề
gửi mùa đông
Thảo Phương.
Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mải chơi
Chút nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay
Cũng bỏ ta rồi
Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...
Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá - im lìm - không quẫy
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa...
Vờ như mùa đông đang về...
"Cây cầu thời gian” kia là sự một đi không trở lại. Vì thế, đàn cá trong dòng sông cuộc đời có thật im lìm, không quẫy? Viết hai câu thơ trên, chị Thảo Phương càng không thể giấu được nỗi lòng mình, sau khi đã đi suốt trong bể dâu cuộc đời, nên chị đã thổ lộ:
“Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!”
🍁
Nhạc sĩ Phú Quang đã gọi hồn thơ của Thảo Phương ấy là “nỗi nhớ mùa đông”. Nhưng trên hết là nỗi nhớ quê, nhớ tuổi thơ, nhớ những người thân ruột thịt của lòng người xa xứ. Là con người, ai cũng có miền quê để nhớ, ở Thảo Phương đấy là quê hương miền Bắc, nơi có mùa đông, dù có thể lòng người rất lạnh, dù “lá vàng chìm bến thời gian” và “đàn cá-im lìm-không quẫy”, nhưng dòng sông cuộc đời chị không ngừng chảy…
🍁
Anh Phú Quang anh ấy bảo rằng anh ấy xa Hà nội đã 25 năm rồi, nên mùa đông Hà nội với anh ấy không phải là nhớ nữa, mà đã chết vì nhớ. Dù là về giữa lòng Hà nội với cảnh vật và người thân quen quanh mình, nhưng vẫn chỉ là
“Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng”
. Anh ấy nói rằng “Làm sao về được mùa đông”, không phải là câu hỏi làm cách nào hay làm sao để về lại mùa đông. Mà “Làm sao” ở đây là một lời khẳng định rằng mùa đông Hà nội đã chết nhớ trong anh ấy rồi nên chẳng về lại mùa đông được nữa đâu. Chỉ còn mãi mùa đông Hà nội của những ngày xưa nguyên vẹn trong anh ấy thôi.
Bài hát này anh Quang phổ thơ chị Thảo Phương. Anh ấy kể rằng “Chị Thảo Phương viết “Thôi đành khép lòng mình vậy”. Nhưng anh ấy sửa thành “Thôi đành ru lòng mình vậy”. Và anh thủ thỉ: Khi con người ta đã phải ru lòng mình thì nỗi đau và cái nhớ nó khủng khiếp lắm. Nỗi nhớ đến đỉnh trời rồi, và nỗi đau cũng xuống tận cùng của đáy thẳm sâu.
“Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về”.
Với hình ảnh đơn côi, cô quạnh “Chiếc lá thu vàng đã rụng”. Nhưng với anh Quang “một chiếc” thì hãy còn là nhiều, hãy còn là nguyên vẹn chiếc lá. Nhưng anh ấy xa Hà nội đã 25 năm rồi, nó như một mất mát của riêng anh ấy. Và giờ đây chỉ còn “Chút lá” một chút còn sót lại thôi của chiếc lá tả tơi, có khi chỉ còn một mảnh lá hay chút cuống lá thôi. Vậy mà “Chút lá thu vàng” ấy cũng “đã rụng” để “Chiều nay cũng bỏ ta đi”. Mọi người cứ nhắc thảm lá với thềm hoa nhiều như thế mà chả ai dám bán Hà Nội cả. Thế nhưng anh Quang anh ấy “bán” được cả mảnh lá thu vàng của Hà nội thì quả là tài hoa quá đỗi. Anh ấy “Vờ như mùa đông đã về” là để anh ấy luyến nhớ day dứt không nguôi ngoai với mùa thu Hà nội ở trong anh ấy đấy, khi mà “Mùa thu cây cầu đã gẫy”.
✍️🍁✍️