Bảo Tb tự dưng ngồi mà gõ thơ thì chẳng bao giờ gõ nổi. Nhưng gặp một tứ thơ hay, gặp cảnh sinh tình.... Thi hứng nổi lên gõ ngay được thơ.
Đằng sau mỗi một tứ thơ hay đều có một câu chuyện kể về tâm tư niềm riêng của tác giả ... Mỗi người đọc sẽ cảm nhận nó theo góc riêng trong mình để bật ra thơ... Cái hay nói chuyện với cái hay, con chữ nâng niu con chữ.... Đó là cái đẹp của Thi ca...
Cảm ơn Em thật nhiều💖 Luôn mong Em mãi là Em, an vui và hạnh phúc Ngọc nhé💖
Nguyễn Tất Toàn viết cho Ngọc_Miền nhớ 💖
✍️💖✍️
Người về bỗng nhớ...Ngày xưa...
Bảo quên nào khác... Bảo chưa từng thề
Cuộc tình nào, vắng cơn mê
Hỏi em một tiếng "Em về...với ai...!?"
💖
Ta đi từ độ heo may
Rêu phong phiến đá... dấu giầy cỏ hoang
Người về nhặt những nhỡ nhàng
Đò lòng khua sóng lòng càng thêm đau...
Ta đi buông bóng chim câu
Chiều hong mái khói bạc đầu thời gian
Người về nước mắt quan san
Tay đan mưa gió, chải ngàn sợi đau....
Ta đi không hẹn mai sau
Lục bình tướp nhớ một mầu tím loang
Người về gác mộng hôn hoàng
Đêm hoen ngấn lệ, trăng loang dỗi hờn...
Ta đi bỏ lại mưa trơn
Người về trầy trật ngã buồn vào đau...
Câu thơ vỡ giữa lòng nhau
Nghìn thu đau đáu một mầu... tương tư...
*
Dù tình là thực hay hư
Con tim mách bảo... hình như sóng về...
✍️
Nhà chả có gì ngoài Thơ Nhạc Ảnh tặng Ngọc💖
✍️💖✍️Nguyễn Tất Toàn viết cho Ngọc_Miền nhớ 💖
✍️💖✍️
EM ĐÃ THẤY MÙA XUÂN CHƯA EM...
Gì chứ gã ngu ngơ này sẵn Thơ Nhạc Ảnh lắm. Ham chơi mà🥰
*
Anh có nghe hoa xoan buông xác tím
Cánh mỏng manh lìm lịm rớt thinh không
Con én nhỏ chao mình vào im lặng
Đôi cánh buồn chấp chới khoảng trời mong...
*
Em có nghe giọt nước mắt đàn ông
Cứ lặng nín trong lòng không lối thoát
Nâng chén lên... lại sợ tình vội cạn
Rót thêm vào... sợ chạm nỗi niềm riêng...
*
Cả hai ta không thoát nổi ưu phiền
Có lẽ sợ... mình say vào quên lãng
Cũng chẳng dám ... vượt mong manh giới hạn...
Sẽ vô tình mắc cạn chén tình si...
*
Thì thôi đành cứ để thế... mà đi
Cứ lặng lẽ khắc ghi vào hoài niệm
Ta và Em cùng chắp tay cầu nguyện
Nửa bên này chẳng khuyết nửa bên kia...
*
Câu thơ ai xẻ mà chia
Sông thương, bến nhớ... sóng thia lia... Buồn...
✍️💖✍️
Rồi có thể một chiều xa nhạt nắng
Trả lờiXóaNhững lặng thầm chợt níu bước phiêu du
Thầm thì gọi ..về đây, miền xa vắng
Bến bờ xưa lãng đãng giữa xa mù..
Rồi có thể tuổi hồng xưa thức dậy
Gót chân trần trên bờ bãi hoang sơ
Cánh diều nhỏ chao nghiêng vùng trời ấy
Kéo theo về thao thức những hoài mơ..
Rồi có thể cơn gió chiều hoang hoải
Vương nhạt nhòa một làn tóc ai bay
Thơm dìu dịu một vườn xưa hoa trái
Hương đầu mùa thao thiết gió heo may...
Rồi có thể giữa đường dài phiêu bạt
Chợt ngậm ngùi.. mái tóc đã màu sương
Áo trắng ngày xưa nhuộm phong trần xơ xác
Sao vẫn còn đăm đắm một lời thương...
Rồi có thể một chiều xanh..xóm nhỏ
Bước chân xưa trên lối cũ ngập ngừng
Hoa vườn cũ vẫn thầm thì trong gió
Tím một màu chờ đợi giữa rưng rưng..
Ôi khúc hoạ hay quá. Tuyệt vời. Thơ hay như này mà cứ giấu tài🥰
XóaCảm ơn Em nhiều lắm💖 Ngọc à, cho anh xin khúc hoạ này để lên một tút mới nha!? Cảm ơn Em trước.🌹
Anh theo Em nè:
🥰
Rồi mai đây trên vết sẹo thời gian
Ta chợt thấy cô đơn và trống rỗng
Như những giọt mưa suốt đời cô độc
Muốn tìm về một vạt tóc tựa nương...
*
Rồi mai đây, ta như những giọt sương
Sợ mầu nắng soi qua gương nhợt nhạt
Em vẫn đó, một mùi hương ngây ngất
Như trêu ta...ảo ảnh cuối trời quên...
*
Rồi một ngày ta thấy Em rất hiền
Con chim sáo hót vang trời lộng gió
Con bướm trắng ngẩn ngơ thềm hoa đỏ
Ta mỉm cười, đời bỗng thấy an nhiên...
*
Rồi một ngày trên lối cũ xanh rêu
Ta chầm chậm tìm dấu yêu ngày cũ
Nợ duyên Em làm sao ta trả đủ
Nên đành lòng cất giữ ở trong tim....
*
Rồi một ngày, ngày tháng đã lặng im
Con tim ấy bỗng trở nên loạn nhịp
Cất tiếng hát ru Em trong mộng điệp
TẬN ĐÁY LÒNG MUÔN KIẾP MÃI CÒN THƯƠNG...!💖
✍️
Một lần nữa cảm ơn Em về tất cả💖 Lâu lắm rồi mới có người đốt được hồn thơ anh đấy. Thật🥰
Trong mơ anh cũng thấy Em cười. An nhiên và hạnh phúc Em nhé💖