Thứ Tư, 31 tháng 12, 2025

YÊU ĐÔI MẮT EM BUỒN.

      Chùm thơ gần nhất anh viết cho Hà. Nay Hà đăng lên thay lời tạm biệt năm cũ.     

     Hà tặng các anh chị khúc "Hãy yêu nhau như chưa yêu ngày nào" để tạm biệt 2025 và đón chào 2026 với Thành công và Hạnh phúc.

     Nhà chỉ còn 2 thân già nên trang trí cũng sơ sài. 

💝

     Xin đổi triệu niềm vui

Cho Em ngoan giấc ngủ

Xin ru từng ngọn gió 

Cho mái tóc Em mềm...

*

     Xin thức trắng từng đêm

 Ru Em tình muôn thuở

Ta biết Em vì nhớ

Nên buồn cũng thơ ngây...

*

     Ngắm Em ngủ từng giây

Đoán lời yêu trong mộng

Hôn lên từng sợi tóc

Nghe điệp khúc yêu thương...

*

     Yêu một đôi mắt buồn

Nuôi hồn ta khôn lớn

Yêu đôi môi hờn giận

Nuôi ta biết yêu hơn...

*

      Mắt đẹp không biết buồn

Sao nhen lên hồn lửa

Mắt đẹp không biết buồn

Đâu phải mắt anh yêu...💖

💝

Bài thứ 2:

    Em giấu gì trong đôi mắt ru mơ...!?

Đôi mắt đắm đò, hồn anh chấp chới

Anh ngụp lặn sau hàng mi bối rối

Vùng vẫy một đời anh không thể thoát ra...


     Đôi mắt dịu hiền mà cất giữ phong ba

Anh rung lắc như con tàu va sóng dữ

Say đến chết một hồn thơ lữ thứ

Chìm vào em... đáy mắt biển đêm đen...


     Em ầm ào giữa những lúc dịu êm

Và bình yên qua những ngày dông bão

Em mênh mông cho tàu anh chao đảo

Em dạt dào cho sóng bọt say mê...


     Anh ra khơi không thể thấy lối về

Cứ lênh đênh những hải trình vô định

Ôi mắt đen sao dịu dàng đến thế

Anh đánh đắm lòng mình không thể nhổ neo đi...💖

💖

    Nhiều lần chụp ảnh cho Hà anh trêu: "Buồn không cần phải diễn"...💖

💖

    



Thứ Tư, 24 tháng 12, 2025

BE HAPPY, I LOVE YOU ALL💝

       Từ năm dịch đến giờ nhà Hà mới lại về Brno ăn tết.

     Hà chúc các anh chị trên Blogspot một Giáng sinh an lành, đầm ấm, vui vẻ💝

     Chúc các anh chị cùng gia đình một năm mới sum họp, Thành công trong sự nghiệp. Tài lộc và may mắn trên đường đời cũng như trong cuộc sống của bản thân. Hạnh phúc viên mãn bên gia đình và những người thân💝

      Be happy💝 I love you all💝

     God bless you all🙏🙏🙏

💝

        Tặng cả nhà khúc "Nếu như" của Ns Đức Trí.

      Khi hát bài này trong đêm chia tay với Hà, anh nói: "Dẫu đời đổi thay từng phút… cảm xúc dành cho em vẫn nguyên vẹn như nốt nhạc đầu tiên anh hát về tình yêu. Có những yêu thương không gọi thành tên… chỉ âm thầm chảy qua tim như một khúc nhạc buồn..."

     Trong clip là khung cảnh Praha tối 22 và chiều 23.12.2025. Đoạn cuối clip là hình ảnh Quảng trường trong tâm Brno đêm 23.12.2025 ngay gần nhà Hà và cách Trường VUT chưa đầy cây số, nơi ngày xưa anh Tb theo học.

💝




Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2025

CON ĐƯỜNG NGÀY XƯA...

       "Lấy chồng hay chữ như soi gương vàng".  Không biết Ck Hà có hay chữ hay không?. Nhưng lấy một "Con ma xó" Tb thì quả là thú vị. Chàng lãng tử cứ dửng dưng trước mọi thứ, ai ngờ lại hiểu sâu biết rộng nhiều thứ đến thế. Không biết trong cái hồ lô ấy Ck mình còn giấu những thứ gì. Phụ nữ tò mò dễ bị lừa, Hà thấy may mắn khi bị lừa. 

     Ck Hà có rất nhiều tản văn về Hà Nội gây xôn xao. Nay Hà đăng thêm một tản văn nữa của "Con ma xó" Tb trong tập tản văn về Hà Nội.

      Chị Ngọc iu ơi! Chị đọc tản văn này có nhớ con đường và vùng đất này không!?...

✍️

      Mình là con nuôi một gia đình trên Quảng Bá lại vừa là rể hụt, nên kỷ niệm với vùng đất ngọt thơm hoa lá, dịu hiền nhân tính này rất sâu đậm.

     Trước khi đi xa người ta thường hoài niệm về quá khứ. Với Tb con người và mảnh đất nơi đây chưa bao giờ phai nhớ. Tb viết bài này như một lời tri ân tri tình với những yêu thương con người và vùng đất nơi đây. Và viết cho cả những ai yêu con người và mảnh đất này.   

    Tb Viết trước lúc đi xa. 

    Tây Hồ thg 9.2016.

✍️💖✍️

      Trả lại em những ngày xưa

Ngày con tim chửa tiễn đưa một người

Trả lại em những nụ cười

Trong đôi mắt giấu một người xa xăm...

*

     Trả lại em những tháng năm

Con tim bối rối gọi thầm tên ai

Đường xưa chẳng đủ độ dài

Để tôi em...thiếu bước đời bên nhau...

*

      Trả bây giờ với xưa sau

Con tim ấy vẫn hằn sâu bóng Người...

✍️

       Nếu bạn đã yêu một ai đó đến mức chỉ nghe thoáng qua một giai điệu đã thấy cả ký ức ùa về... Thì khoảnh khắc ấy chính là của bạn... Đó là "Nỗi nhớ".

💖 

     Xin đừng đòi lại ngày xưa

Đời trôi nhanh lắm chẳng chừa một ai

Thời gian mưa nhạt nắng phai

Tóc thưa mầu tóc, vai gầy hư hao...

*

      Xin đừng đòi lại chiêm bao

Con tim bối rối trôi vào niệm xưa

Làm sao mơ lại bây giờ

Thời gian hỏi có đứng chờ riêng ai...!?

*

​      Nếu đường xưa đủ độ dài

Thì đâu còn tiếng thở dài hôm nay...!?

Bàn tay đã tuột bàn tay

Mong gì níu gió giữ mây giữa trời...!?

*

​      Kỷ niệm xin giữ lại thôi

Đừng mong trả lại một thời đã qua

Con tim dẫu có xót xa

Cũng là nơi chứa bóng ta với mình...

*

      Thời gian... dẫu có vô tình

Vẫn còn những bóng, những hình Người xưa...

Dẫu ngày ấy có là mơ

Giữ trong tim để hồn thơ...thấy Người...

...💖

     Người biết yêu thương là Người biết trân trọng ký ức xưa dù đó là vui hay buồn... Nên người ta hay "Tưởng rằng đã quên"...

✍️

Đoạn đường thì ngắn mà đường đời lại xa...

      Đường từ ngã năm An Dương đến đầu làng Nghi Tàm có hai nhánh. Bên trong phía hồ Tây là phố Yên Phụ, nhánh ngoài mới được đặt tên là đường Nghi Tàm. Đường Nghi Tàm trước kia là con đê ngăn lũ sông Hồng, vào những năm 60 của thế kỷ trước chỉ là đê con trạch nhỏ, trơn nhẫy mỗi khi trời mưa nên ít người đi lại, người ta thường đi theo đường nhựa sạch sẽ và có bóng cây mát.

      Đoạn từ cuối Yên Phụ lên Nghi Tàm không có người ở mà đó là cả một thung lũng tha ma. Có nhiều ngôi mộ của người Tây được xây tam cấp cẩn thận, cỏ mọc um tùm, rất nhiều cây táo dại mọc hoang nên người ta gọi là BÃI TÁO.

      Chỗ thẳng khách sạn Thắng Lợi bây giờ đi lên, ngày trước có một ngôi miếu nhỏ gọi là MIẾU HAI CÔ, ở đó có một cây Đa cổ thụ trên treo những bình vôi, bát hương huyền bí, và sát đường phía hồ có một CÂY THỊ cổ thụ cao vút rất sai quả, đến mùa quả chín rụng đầy gốc. Nếu phải đi qua đây vào ban ngày một mình còn thấy rờn rợn vì sợ ma, người ta đồn rằng có hai cô gái thắt cổ tự tử ở Cây Thị này nên ban đêm thường thấy bóng hai cô quần áo trắng toát, tóc tai rũ rượi lởn vởn quanh đó làm người yếu bóng vía sợ hết hồn, nên dù cây cho nhiều quả chín cũng không ai dám hái.

      Hồi đó ở Tứ Liên có vài gia đình không làm nông nghiệp mà làm nghề chăn nuôi bò sữa. Mấy đứa trẻ khoảng chín mười tuổi chỉ học buổi sáng, buổi chiều lùa bò xuống Bãi Táo này cho chúng ăn cỏ, cả bọn nhóc chỉ cần đứng canh trên đường nhựa để nếu bò chạy lên đường thì đuổi xuống (vì sợ ô-tô đi qua đâm chết chúng thì về có mà ăn no đòn). Nhóm trẻ đó toàn là con trai, chỉ có mỗi một đứa con gái người còi cọc, bé xíu, tóc vàng xuộm vì giãi nắng quanh năm, nhưng nó rất ham học, mỗi khi đi chăn bò nó thường đeo trên vai một cái túi vải đựng sách vở, trong khi bọn con trai chơi các trò tinh nghịch thì nó lặng lẽ ngồi trên tam cấp của một ngôi mộ lớn ven đường để làm bài tập, rồi học bài cho thật thuộc, nếu có tiền là nó lại vào hàng sách ở phố Yên Phụ thuê quyển truyện ra đọc say mê. Bọn con trai thường phải chạy đuổi bò cho nó để đổi lại là được nó kể lại chuyện cho mà nghe, và không mách bố mẹ chúng các tội lỗi mà chúng ngày nào cũng mắc... Học xong rồi nó mới cùng bọn con trai chơi đủ mọi trò mà nhớ nhất là trèo lên cây cơm nguội bẻ cành nhỏ xuống để lấy quả làm đạn bắn ống phốc. Bị lông bọ nẹt, sâu róm bám vào người vào tay ngứa phát điên, phải nhảy xuống ao Vả sau chùa Kim Liên vùng vẫy một lúc cho đỡ ngứa rồi mới lại lên chơi tiếp. Nhiều lần nó còn bạo gan lội xuống vũng lầy ở đó nhung nhúc đỉa để hái mấy bông hoa súng cho các anh chị thanh niên đi bơi ở hồ bơi Quảng Bá về qua, lại được các anh chị ấy cho năm xu, một hào. Thế là được ăn kem, thuê truyện hoặc thuê xe đạp để tập đi...

      Ở cửa miếu Hai Cô có tượng ông Thiện ông Ác đứng canh. Ông Ác tay chống đao, mắt trợn trừng làm lũ trẻ sợ chết khiếp, nhiều khi cụ Từ gọi vào cho lộc (kẹo bột, cháo trắng với muối, khoai luộc, bỏng gạo, quả táo, quả ổi...) còn rón rén không dám thở mạnh, tim đập thình thịch. Vừa sướng vừa run ! Thế mà buổi tối cả bọn dù sợ đi qua đây vẫn không thể đừng được niềm ham mê đi xem chiếu bóng.

      Ở ngã ba đầu đường Thanh Niên, Yên Phụ, có một bãi chiếu phim ngoài trời. Cứ ăn cơm tối xong cả bọn hẹn nhau ở Đồn công an đầu đường Tứ Liên để đi xuống đó xem phim. Xuống đến đấy những đứa lớn phải mua vé (năm xu một vé), còn mấy đứa con gái bé tí thường trốn vé bằng cách chờ lúc đông người vào thì lẩn dưới chân người lớn. Nhiều khi ông soát vé nhìn thấy vẫn cho qua. Hết phim cả bọn lại đứng chờ nhau trước Đồn công an Yên Phụ chỗ đối diện để về cùng. Đến lúc qua miếu Hai Cô, bọn con trai hét lớn: "Ma ... Ma ..." rồi ù té chạy làm bọn con gái chạy theo đứt hơi (vì bấy giờ đoạn đường này không có đèn điện nên tối om, ếch nhái, côn trùng kêu rỉ rả cùng đom đóm lập loè ... Sợ hết vía !).

      Các phim được xem hầu hết là phim Việt Nam,Trung Quốc, Liên Xô như: “Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", "Cờ hồng trên núi Thúy", "Bạch Mao Nữ", “Nỗi oan của nàng Đậu Nga“, "Rừng thẳm Tuyết dày", “Em bé tìm cha", "Người thứ 41“, "Đàn sếu bay qua“, ... Nội dung chủ yếu ca ngợi Hồng Quân chiến đấu dũng cảm hoặc tố cáo tội ác của cường hào địa chủ bóc lột nông dân. Nhiều khi cả bãi khóc thút thít vì thương cô Hỉ Nhi, và ồ lên sung sướng khi trong cuộc chiến đấu ác liệt Hồng quân bị bao vây sắp thua thì quân cứu viện lại ào đến, thế là quân ta lại thắng ! ...

      Bây giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười !

      Khoảng năm 1973 - 1974 Cu Ba giúp đỡ đắp đê con trạch nhỏ làm thành đường nhựa lớn (Cuba cũng đồng thời làm giúp con đường từ Ba la bông đỏ đến Xuân Mai gọi là đường Cu Ba. Và bài hát Guan ta mê na cũng vang khắp không gian Miền Bắc dạo đó). Để làm đường người ta phá bỏ cái lô-cốt có từ thời Pháp gọi là BỐT TÂY ĐEN ở ngã ba Nghi Tàm. Từ đó ô-tô hầu hết đi theo đường này. Những năm gần đây xảy ra cảnh tắc đường thường xuyên, vì vậy Nhà nước lại hạ cốt đường, bạt hết đường đê cao, làm đê bê-tông để phòng lũ, thành ra đường rộng gấp đôi. Lại xây cầu vượt ở ngã năm An Dương nên hết cảnh tắc đường. Ai lâu không đi qua đây cũng phải ngỡ ngàng trước sự đổi thay ngoạn mục này.

      Trong một buổi tối trước khi xa Hà Nội, tôi đứng ở ban-công quán cà-phê trên tầng thượng của khách sạn 5* Sofitel PLaza (được xây trên chính bãi chiếu bóng xưa) ngắm nhìn tứ phía.

      Hà Nội trong đêm lung linh ánh đèn đẹp huyền ảo. Ngay đây là đường Thanh Niên với cổng chùa Trấn Quốc sáng rực và quán Bánh Tôm Hồ Tây nhấp nháy đèn màu. Khách sạn Thắng Lợi như một chú lùn đứng cạnh các anh khổng lồ của EVN và các tòa cao ốc phía xa xa... Đường Yên Phụ cũ nhỏ bé khiêm nhường so với đường Nghi Tàm rộng 4 làn, ô-tô ngược xuôi đèn đỏ đèn vàng thật vui mắt. Xa xa là cầu Nhật Tân được nhận ra bởi hàng đèn cong cong nổi trên bóng đêm phủ kín sông Hồng, và khu dân cư dày đặc chi chít đèn sáng...

      Lòng bồi hồi nhớ lại những ký ức xưa gắn với con đường và bãi chiếu bóng của tuổi thơ cách đây nửa thế kỷ... Thời gian đã làm thay đổi tất cả. Bãi tha ma lớn ngày xưa bây giờ thành nhà hàng, ga-ra ô-tô, các nhà mặt đường tấc đất tấc vàng... Chỉ còn hai hàng cây cơm nguội nay đã già là chứng nhân cho mọi sự thay đổi đó... Và một con tim đã mỏi nhưng vẫn còn loi nhoi thao thức vùng ký ức in con đường xưa có bóng hình ai...

     Đường Yên Phụ và đường Nghi Tàm mở rộng

✍️💖✍️




Thứ Ba, 16 tháng 12, 2025

BÀI THÁNH CA BUỒN.

       Mùa Noel nào hai vợ chồng cũng về thăm lại Brno (Thành phố lớn thứ 2 sau Praha của Tiệp Khắc ngày xưa) nơi có ngôi nhà, mái trường VUT BRNO (Đại học Kỹ thuật Tổng hợp Brno), nơi nuôi nấng ước mơ trong 8 năm học hành và sinh sống của Ck mình hồi thập niên 1980.

     Năm nay anh ấy bệnh nên Hà kêu cậu lái xe và em giúp việc về thăm mái nhà xưa ở Brno, đồng thời thay mặt Ck mang quà đáp lễ gặp mặt hội cựu SV K81 trường VUT xưa.

     Lâu lắm mới bò ra khỏi nhà lang thang phố phường. Không khí Noel chộn rộn phả vào mặt. Năm nay mùa đông đến sớm, tuyết dầy hơn nên không khí Noel càng ngạt thở hơn...

     Tiện đường qua Paris mua sắm chút chút.

     Năm nào Ck mình cũng lên bài về mùa Noel. Năm nay Hà lục kho lưu trữ của Ck có bài viết cũ, nay Hà đăng lên làm quà Noel tặng các anh chị bạn bè Ck mình trên Blogspot cùng lời cầu nguyện "Giáng Sinh an lành, Năm mới Hạnh Phúc viên mãn, Tài lộc đủ đầy, May mắn tràn trề"...

✍️

      Trong clip có khung cảnh Praha mùa Giáng sinh, khung cảnh trung tâm Brno gần Trường VUT. Đến Paris gặp ngay cảnh bắn pháo hoa quanh tháp Eiffel mở màn cho Lễ hội Ánh sáng chào mừng mùa Giáng sinh. Cảnh bên ngoài và bên trong Notre Dame de Paris (Nhà thờ Đức Bà Paris) sau trùng tu gần như hoàn hảo so với trước kia). Năm nay Nhà thờ Đức Bà không tổ chức Lễ hội mừng Giáng sinh nên không khí bên ngoài không rực rỡ lộng lẫy ngoài cây thông trước cửa.

     Phụ nữ đến Paris thì cái háo hức nhất là shopping tại Trung tâm Lafayette Haussmann lớn nhất Châu Âu cùng Trung tâm Thời trang và Mỹ phẩm DIOR Paris.

     Trong clip là khúc Thánh ca buồn anh ấy đơn ca thu tại nhà. Và khúc song ca cùng Cs trẻ từ VN sang giao lưu tại Clb Hát cho nhau nghe sau dịch Covid 19.

✍️

      Dù đã ra đời nửa thể kỷ, nhưng trong khoảng 50 mùa Noel đã trôi qua, năm nào thì ca khúc Bài Thánh Ca Buồn của nhạc sĩ Nguyễn Vũ cũng luôn được những người yêu nhạc vàng nhắc lại, nghe lại, như là một trong những ca khúc nhạc vàng quen thuộc nhất vào những mùa Giáng Sinh, với lời ca và giai điệu thật da diết nhắc về một mối tình đầu thời vụng dại:

"Bài thánh ca đó còn nhớ không em...!?

Noel năm nào chúng mình có nhau

Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt

Áo trắng em bay như cánh thiên thần

Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân"...

      "Bài thánh ca" được nhắc đến ở tiêu đề bài hát chính là bài thánh ca bất tử "Đêm Thánh Vô Cùng" (tên gốc là Silent Night của Franz Xaver Gruber và Joseph Mohr), quen thuộc với khán giả Việt Nam qua phần dịch lời Việt của nhạc sĩ Hùng Lân.

      Ca khúc "Bài Thánh Ca Buồn" được nhạc sĩ Nguyễn Vũ viết cho mối tình, nói đúng hơn là những cảm xúc đầu đời khi ông mới 14 tuổi, ngày ngày thường đi lễ ở nhà thờ Chính Tòa Đà Lạt. Tại đó, ông gặp một cô gái rất đẹp và ngoan đạo. Trái tim vụng dại của một cậu trai mới lớn đã đập loạn nhịp trước bóng hình người thiếu nữ thướt tha và xinh đẹp đó.

      Một buổi chiều tan lễ, hai người đứng trú mưa dưới mái hiên ven đường, hòa lẫn với tiếng mưa là giai điệu quen thuộc của Đêm Thánh Vô Cùng:

"Đêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng,

đất với trời, se chữ đồng,

đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ"…

      Cô gái đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa và khẽ hát theo. Âm thanh, hình ảnh lung linh huyền diệu đó khắc sâu vào tâm khảm của cậu trai 14 tuổi, để rồi nhiều năm sau đó nhạc sĩ Nguyễn Vũ nhớ lại và sáng tác thành Bài Thánh Ca Buồn:

"Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt

Áo trắng em bay như cánh thiên thần"...

     Đó là lời ca đẹp tựa như thơ, tả hình ảnh của người con gái có nét đẹp thuần khiết ngây thơ. Bên tiếng hát thánh ca, dưới ngàn sao tinh tú long lanh trên trời, tà áo trắng của nàng như đôi cánh thiên thần, để cho chàng trai hướng về một tình yêu thanh cao trong trắng.

"Cùng nhau quỳ dưới chân Chúa cao sang

Xin cho đôi mình suốt đời có nhau

Vang trong đêm lạnh bài ca Thiên Chúa

Khẽ hát theo câu đêm thánh vô cùng

Ôi giọng hát em mênh mông buồn"...

      Đêm Noel năm nào mình đã bên nhau, cùng nhau quỳ dưới chân Chúa và nguyện cầu: “Xin cho đôi mình suốt đời có nhau”. Xin Chúa thương tình duyên đôi trẻ mà cho mình được mãi được bên nhau không chia lìa mai sau.

      Đêm Giáng Sinh năm nào, chúng mình cùng cầu nguyện với Chúa bên bài hát Đêm Thánh Vô Cùng. Giọng hát khe khẽ trong đêm lạnh hôm nào của nàng làm cho mãi về sau chàng trai không bao giờ quên. Có phải giọng hát buồn mênh mông đó như báo trước một chuyện tình buồn khi duyên tình mình mai đây sẽ không trọn vẹn...!?

"Rồi mùa giá buốt cũng qua mau

Lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu

Rồi một chiều áo trắng thay màu

Em qua cầu xác pháo theo sau"...

      Những mùa Đông giá buốt đã qua mau, mùa Giáng Sinh bên nhau như ngày nao chỉ còn trong kỷ niệm. Niềm nhớ tiếc xót xa như gửi hết vào câu “lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu”, để cho người nghe nhạc cảm được nỗi niềm của chàng trai khi mất đi mối tình vụng dại.

      Rồi có một buổi chiều áo trắng của người ngày nào đã thay màu áo cưới, bước lên xe hoa về nhà chồng có xác pháo hồng tơi tả theo sau. Hai câu nhạc hay đã cô đọng như thơ, được nhạc sĩ tinh ý dụng ý nhưng đã bị nhiều ca sĩ hát sai “áo trắng thay màu” thành “áo trắng phai màu”“xác pháo theo sau” thành “xác pháo bay theo”.

"Lời nguyện mình Chúa có nghe không

Sao bây giờ mình hoài xa vắng

Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian

Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu"...

      Thay vì lời trách than sao tình duyên mình không được chung đôi, lại là lời nuối tiếc nhẹ nhàng khi lời nguyện cầu của mình không thể thành sự thực. Vì vậy mà tình này vẫn hoài xa vắng trong giá lạnh khi mùa Đông mỗi năm về lại, và mỗi lần Chúa giáng sinh là mỗi lần anh nhớ đến người yêu. Nhớ đến màu áo trắng thiên thần và giọng hát thánh ca mênh mông buồn của người năm xưa. Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương trần là bấy nhiêu lần nhớ đến người với bao kỷ niệm về trong đêm Chúa ra đời.

"Rồi những đêm thế trần đón Noel

Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu

Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối

Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn

Đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi"...

      Rồi những đêm khi trần thế tưng bừng đón Noel, có một người mãi lang thang qua miền giáo đường tìm lại kỷ niệm ngày xưa dấu yêu. Hồi chuông giáo đường vẫn ngân, tiếng hát thánh ca vẫn vang trong đêm, nhưng áo trắng của em ngày xưa đã không còn nữa.

      Nhớ sao là nhớ giọng buồn của em ngày ấy khẽ hát theo bài Đêm Thánh Vô Cùng, bây giờ đã mãi mãi vời xa, để “Đêm thánh vô cùng lạnh giá lòng tôi”. Tiếng hát buồn từ đêm Giáng Sinh năm nào bây giờ trở thành "Lời Buồn Thánh", theo gió đông về nhắc lại kỷ niệm ngày xưa.

✍️

      Nhạc sĩ Nguyễn Vũ sáng tác ca khúc này vào năm 1972 và được hãng đĩa Sơn Ca mua độc quyền, nam ca sĩ Thái Châu là người đầu tiên thể hiện.

     Dù Elvis Phương không phải là ca sĩ đầu tiên thể hiện Bài thánh ca buồn“, và có lẽ cũng chẳng phải là người cuối cùng, nhưng ông chình là người mặc định cho ca khúc một vị trí hoàn hảo, thổi vào đó dạt dào những cảm xúc từ khung trời kỷ niệm pha trộn giữa mùa Noel xưa và nay, một chút gì tiếc nuối, xa vắng, kết hợp sử lý giọng hát ở không gian cao, rộng, khoan thai, phát âm ca từ rõ ràng, lắng đọng, để rồi đẩy ca khúc lên trở thành một tuyệt tác mà qua biết bao nhiêu thế hệ người nghe, nó vẫn luôn là bài ca Giáng sinh được yêu mến nhất. 

     Nhạc sĩ Nguyễn Vũ tên thật là Nguyễn Tuấn Khanh, sinh năm 1944 tại Hà Nội nhưng suốt thời thơ ấu ông sống ở Đà Lạt. Chính thành phố sương mù này đã tác động nhiều đến bước đường nghệ thuật của ông.

     Năm 12 tuổi (1956), Tuấn Khanh từng đoạt giải nhất đơn ca thiếu nhi do đài phát thanh Đà Lạt tổ chức. Năm 23 tuổi, Nguyễn Vũ có bản nhạc đầu tay “Huyền thoại chiều mưa“… Hiện tại, ông có 4 người con gái đều đã trưởng thành nhưng không có ai theo nghiệp âm nhạc của cha. Sau 1975 ông công tác ở Ban văn thể mỹ thuộc Xí nghiệp Dược phẩm TW 22. Năm 1990 ông xin nghỉ về nhà mở lớp dạy đàn, dạy nhạc tại Sài Gòn.

      Mỗi ca khúc đều có một số phận, nhưng sau 50 năm khi ca khúc ra đời, cha đẻ của Bài thánh ca buồn – nhạc sĩ Nguyễn Vũ vẫn còn nguyên sự phấn khích: “Tôi không nghĩ ca khúc này lại được nhiều khán giả yêu mến đến thế. Khi viết ca khúc ấy, đơn giản tôi đang hoài niệm quãng thời trai trẻ của mình. Cái thời mà tôi chỉ dám ngắm nhìn người tôi mến, không dám mở lời làm quen”.   

      Ông kể rằng năm 14 tuổi, ông bị mê đắm bởi một cô gái người công giáo tại thành phố Đà Lạt sương mù. Tình cảm ấy khiến ông cứ lẽo đẽo theo cô trên đường đến nhà thờ (Nhà thờ Con gà Đà Lạt). Trong một lần tan lễ, trời mưa rất to, cả hai đành phải trú mưa chung dưới một hiên nhà. Hôm ấy cũng đúng ngày lễ Giáng Sinh. Cô gái và người nhạc sĩ đều im lặng. Khi nghe ca khúc Silent Night (Đêm thánh vô cùng) phát ra từ nhà bên cạnh, cô gái lẩm nhẩm hát theo, hình ảnh ấy cứ ám ảnh người nhạc sĩ cho đến nhiều năm sau đó. Năm 1958 gia đình ông chuyển về Sài Gòn sinh sống. Và nhiều năm sau đó “trái tim của một gã trai mới lớn thổn thức đến tội nghiệp nhưng lại không có can đảm để làm quen”, để rồi vào năm 1972, Nguyễn Vũ đã viết lại cảm xúc của mình”. Và Bài Thánh Ca Buồn đã ra đời.

     Đối với một tác phẩm nổi tiếng, chúng ta không chỉ xem xét, khẳng định khía cạnh tài năng của người sáng tác, mà còn phải quan tâm tới những nhân tố làm nên sở thích ở người nghe. "Bài thánh ca buồn quả thực là một ca khúc đã vượt qua sự thử thách của thời gian để trở thành hiện tượng văn hóa, chứa đựng nhiều giá trị nghệ thuật, nhân văn, thẩm mỹ, lịch sử, khiến cho tác phẩm phẩm vì thế được cả những người Thiên Chúa giáo, lẫn những người ngoại đạo đều yêu thích. Một câu chuyện tình lãng mạn nhưng tinh tế và chân thật của một mùa Noel kỷ niệm, hơi phảng phất buồn, nhưng không bi lụy.

      Ở Việt Nam, dù không chính thức nhưng Giáng sinh dần dần được coi như một ngày lễ chung, thường được tổ chức vào tối 24 và kéo sang ngày 25 tháng 12. Ngày nay, ngoài việc cộng đồng công giáo tổ chức lễ Noel theo những nghi lễ của tôn giáo nghiêm trang của mình, lễ Giáng sinh còn là một dịp sinh hoạt văn hóa cộng đồng nhộn nhịp của nhiều tầng lớp dân chúng nói chung, và đối với họ, Noel là một ngày Hội hơn là một ngày Lễ.

      Nửa thế kỷ kể từ khi ca khúc Bài thánh ca buồn ra đời, đến nay nó vẫn được nhiều người nghe, thích và tiếp tục hát, thậm chí đang có xu hướng trẻ hóa dần dần. Bài thánh ca buồn đã thực sự trở thành một trong những ca khúc pop-ballad được nhiều người Việt ưa chuộng vào mỗi dịp Giáng sinh.

✍️/✍️






Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2025

ANH CÒN NỢ EM.

      Anh còn nợ Em... Nợ Em...

Nợ chiều lá đổ, nợ đêm gió lùa

Nợ Em bẩy sắc thêu thùa

Cầu vồng thương nhớ cong mùa tương tư...

*

      Nợ trưa hè với sớm thu

Làm sao có thể đền bù được đây...

Nợ Em ngày tháng thơ ngây

Trời xanh đủ rộng cho mây trốn tìm...

*

      Nợ trời, nợ đất, nợ Em

Anh còn mắc nợ tới nghìn năm sau...

💝

      Khúc song ca "Anh còn nợ Em" trong lễ kỷ niệm 60 năm ngày Thành lập Tổng Cty_Một trong 4 Tổng mạnh của Bộ TM (23.9.1955_23.9.2015). Khúc hát này được đôn lên nửa tông nên giọng anh hơi trong cho khớp giọng Hà. Mẹ anh ngồi xe lăn ở hàng ghế danh dự (Bà là nữ Tổng GĐ đầu tiên và lâu năm nhất từ 1972 - 1992). 27 ngày sau Bà theo Ông về cõi cực lạc 20.10.2015 nhằm 8.9 năm Ất Mùi. Trong 5 tháng anh thành kẻ mồ côi. Mối tình 5 năm của anh cũng lặng lẽ không lời mà tan...

     Hà ở lại bên anh cho hết Thất tuần thì cùng anh đưa di ảnh Ông Bà về Chùa Từ Đàm Huế làm lễ cầu siêu. Sau đó anh ở lại Huế và nói với Hà "Em về đi, anh không thể gần em hơn. Yêu em lúc này là có tội với em. Đành nợ Em vậy thôi..."...

     Khúc "Tình lỡ" Hà ca bằng nước mắt ngày chia tay ở Huế. 

     Mãi sau này khi yêu nhau rồi, anh mới khoe khổ thơ này. Nay Hà đăng lên coi như lời ru của Hạnh Phúc. Bởi vì Tình yêu là Đau khổ và Đau khổ cũng là Tình yêu. Và còn vì: Hạnh phúc và Đau khổ là hai mặt của đồng xu Tình yêu...

💝



Thứ Năm, 11 tháng 12, 2025

GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY...

      Ngồi lướt máy thấy bản thảo ngày xưa anh chưa đăng. Nay Hà đăng lên.

     Khúc "Gửi gió cho mây ngàn bay" anh ca trong đêm trước ngày bay, thu tại phòng thu nhà Hà (Sài Gòn Thứ Tư 19.10.2016). 

***

      Gõ vu vơ, sợ Nửa kia buồn nên chẳng dám đăng.

💖

     Gửi gió cho mây ngàn bay

Che nhoè giọt nắng những ngày trông nhau...

Em buồn anh sẽ rất đau

Vì hai đứa, vì mai sau... Đừng buồn...

*

      Rồi mai trong khúc đường trơn

Cố lên em, vịn nỗi buồn mà đi

Ngại ngùng thì có ích chi

Nay dừng một bước, mai về hư không...

*

      Mưa bên vợ, rét bên chồng

Đèn hao bấc đỏ thắp trong mỏi mòn

Rồi đây mỗi buổi hoàng hôn

Có hai kẻ giấu nỗi buồn giống nhau...

*

Xin em đừng khóc, anh đau...

💖

💖





Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025

TÌNH SẦU...

      Năm ấy, mình vừa về nước đã bị ảnh tha lôi đi Vũng Tầu giúp anh chăm 2 tiểu công chúa... Cuối cùng là anh ấy phải chăm 3 đứa trẻ con (Khi ấy anh gọi mình là Hà "tồ"... Tồ nên 20 năm sau mới cướp lại anh ấy... Cười 🥰).

     Năm 1996, anh ấy chụp cho mình bức hình đầu tiên tại Vũng Tầu kèm 4 câu thơ:

     Dường như ánh mắt em cười 

Này cô bé, đừng trêu người như anh...

Cái tồ ăn thịt cái lanh 

Em hồn nhiên thế, anh đành giả câm...

     Cũng lần đầu tiên được tựa vai nghe anh đàn và hát. Từ lâu đã nghe các anh chị lớp trên khen anh đa tài.  Trên biển Vũng Tàu này mới hay và rạo rực. Vừa muốn xông tới lại vừa sợ...🥰

     Trải nghiệm của phụ nữ làm lên khí chất của họ. Bạn không kiên trì phấn đấu bằng nội lực của mình thì đừng nghĩ đến may mắn và thành công... Mình tồ nên cô thương, muốn bình thường cô cũng đôn lên...(Đàn ông như con cua ngang / Đã vào bị nàng, nàng lột yếm cua).

*

     Khúc "Tình sầu" anh ấy ca ngày ở Vũng Tầu. Đúng chất giọng thanh niên không được trầm ấm như sau này. 

💝




Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

PHỤ NỮ MÌNH ƠI.

     Có câu "Đàn ông chinh phục thế giới, Đàn bà chinh phục đàn ông", "Gái ham tài, trai ham sắc", thế nên mình xác định trước sau gì anh ấy cũng sẽ là của mình.

     Muốn chinh phục người đàn ông tài hoa chỉ có thể bằng khí độ của đàn bà...

     Ngày xưa chỉ mong được một lần đứng cùng anh trên sân khấu. Yêu rồi chỉ muốn giấu anh sau cánh gà (Cười🥰). Vậy đó. Đàn ông như cánh diều, hãy thả nó bay, chỉ cần nắm đầu dây là đủ...

     Tiệc chia tay năm ấy, mình chiếm sóng hát như đắm, như say, hát cho đứt ruột gan người. Không buồn sao được, vừa ngấm yêu đã phải chia xa. Bạn bè nhiều người hỏi mình sao lại dễ dàng để anh đi xa vậy?. Mình cười: "Của mình thì xa đến mấy vẫn là của mình. Không phải của mình thì kề cận vẫn thuộc về kẻ khác. Yêu là tin nhau, vậy thôi,"...

     Là vậy đó, Phụ nữ mình ơi.

***

*

     Là em, một khúc Dư âm

Là anh, năm tháng mơ thầm dáng em...

💝



Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG.

      Tháng 10 là tháng rất sóng trong cuộc đời anh béo, đặc biệt là ngày 20.10, không phải vì đó là ngày Phụ nữ VN, mà đó là ngày không thể quên trong đời anh béo, sinh có, tử có, hỷ có, tang có trong những ngày 20.10 ấy...

     Tháng 10 cũng là tháng anh béo viết nhiều nhất, nhất là về âm nhạc.

     Hôm nay Hà cop lại bài viết cũ của anh béo trên Yahoo! 360° và WordPress.com từ tháng 10.2008.

✍️💖✍️

KHÓC CHỊ.

Ng.T.T. Thứ 3 - 28.10.2008 (Sn Chị Mai Hương). Tim rỉ máu và hồn đau tưởng chết. Nếu có thể em xin đổi 10 năm lấy 9 ngày cho Chị tròn Lục thập hoa giáp.

✍️      

    ...Cuộc đời chị buồn trong cả giấc mơ

Bao nhiêu chân thành chị dành cho thiên hạ

Đắng đót đời chị oằn mình cất giữ 

Đem khát vọng yêu thương vẩy lên từng con chữ...

Ta thương chị...

bấu từng khúc ruột

chị thì chẳng mảy may

Chị cứ hồn nhiên quăng bóng mình trong thành phố đầy nắng, đầy gió và cả mưa như dỗi giận...

những hàng me

oằn

màu vàng võ

Chị bấu tim mình thả nỗi buồn theo sóng theo gió

vỡ,

trôi... 

Những câu thơ hồi sinh khao khát...

*

Chị đi rồi, mùa đông ở lại

Ta biết gửi cho ai đây...!?

Vai chị gầy, câu thơ nặng trĩu

Đừng oằn mình gánh chịu nữa... Chị ơi...!

✍️

    Có thể nói mối thâm tình giữa Ns Phú Quang và Nhà thơ, Nhà biên kịch Thảo Phương là "thanh mai trúc mã". Mỗi khi anh Phú Quang ra đĩa mới thì người được ký tặng đầu tiên là chị Thảo Phương, và người được ký tặng nhiều nhất cũng là chị Thảo Phương. Và ngược lại bản thảo thơ đầu tiêncủa chị Thảo Phương cũng là gửi cho anh Phú Quang đọc. Trên truyền hình hay trên mặt báo Ns Phú Quang từng kể:  
     "Thơ như là cơm chim, vì vậy khi lấy của bất kỳ ai một ý thơ, một câu thơ để phổ nhạc tôi cũng đều đề tên và trả nhuận bút bằng nhiều cách. Chính vì thế, tôi và Thảo Phương có rất nhiều kỷ niệm. Phương là người thẳng tính, bộc trực, mạnh mẽ giống như đàn ông, có thể ngồi uống rượu với nhau suốt buổi chiều. Cứ mỗi lần tôi ra đĩa nhạc, có hay không có bài Nỗi nhớ mùa Đông, tôi đều tìm cách gởi đến Phương một bản, vì biết Phương thích nghe nhạc phổ thơ. Có lần Phương gọi cho tôi và yêu cầu tìm giúp 10 đĩa có bài Nỗi nhớ mùa Đông để tặng mấy người quen ở nước ngoài về, lúc ấy Phương đang ở Hà Nội, cũng vào mùa Đông. Tôi cũng nhớ mình nói rằng không có đủ, Phương bảo thì đĩa nhạc khác của anh cũng được, miễn là có phổ thơ nhiều nhiều. Với thơ, với nhạc, Thảo Phương có niềm say mê đặc biệt, dù công việc mưu sinh đã chiếm nhiều thời gian của cô ấy”.

     Cả hai đều sinh tháng 10, cầm tinh con Trâu nên "Đều vất vả" (Lời anh Phú Quang). Chị Thảo Phương vất vả thì quá đúng, nhưng nói anh Phú Quang vất vả thì chưa chắc🥰. Người Mẹ đơn thân nuôi 5 đứa con giữa Sài Gòn đắt đỏ bậc nhất không đơn giản chút nào. Chị Thảo Phương rất khái tính, anh Đồng Tiến em ruột chị, một Vice President bự bên Ngân hàng Nhà nước muốn giúp chị cũng phải khéo léo giấu diếm chị mới nhận. Chị thật hơn đếm, cần tiền chị hỏi xin luôn anh em bạn bè chứ không hỏi vay bao giờ. Chỉ những người cực thân với chị mới biết điều này. Túng thiếu chị vắt máu và mồ hôi vã lên câu thơ vã lên cơm áo nuôi con chứ chẳng chịu vay mượn nhờ vả... Trong cuộc sống chị mang tất cả chân thành ra để sống, để đối đãi người đời, kiếp đời, dù hay dở, tốt xấu chị đều chân thành.

✍️

     Chuyện anh Quang làm đêm nhạc tại Nhà hát lớn vào tháng 11 tới và anh cũng quyết định trở về Hà Nội sống sau hơn 20 năm Nam tiến thì mình biết từ khá sớm. Nhưng mình sững người khi nghe anh Đồng Tiến gọi điện báo: "Chị Hương nặng lắm rồi, chắc không được mấy ngày đâu". Mình vội bay về Sài Gòn, 5 ngày sau chị Thảo Phương ra đi. Nghẹn lòng khi chị giấu bệnh đến tàn nhẫn với cả bản thân chị. Gia đình, em út còn dự làm sn tuổi 60 của chị cho tròn một Lục thập hoa giáp, thì ai ngờ chị đi trước 9 ngày.

      Ngày tiễn đưa chị, anh Phú Quang gửi một lá thư như một lời tiễn đưa được đọc lên trong lễ truy điệu chị và lưu trong sổ tang.

*

Phú Quang

20.10.2008.

      "Tôi đang ngồi viết đề cương tổ chức đêm nhạc “6.0” kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60 của mình thì nhận được điện thoại của nhà thơ Lê Thiếu Nhơn từ Sài Gòn báo tin: Nữ sĩ Thảo Phương đã qua đời! Bất giác tôi nghe cái lạnh đêm Hà Nội tràn vào căn phòng. Thảo Phương cùng tuổi với tôi, và là người cùng tôi làm nên ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông được khán giả yêu mến gần 20 năm qua. Bất giác tôi hát lên khe khẽ: “Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy“.

      Tôi còn nhớ, một buổi chiều cuối thu năm 1988, tôi gặp nhà thơ Thảo Phương trong một quán cà phê ở Sài Gòn. Sau mấy câu chào hỏi, chị đưa cho tôi đọc bài thơ “Không đề gửi mùa đông“. Bài thơ ngắn thôi, chỉ có mười câu, nhưng cho tôi linh cảm sẽ có được một ca khúc hay.

      Đêm ấy, tôi về nhà và viết những nốt nhạc đầu tiên dựa trên bài thơ của Thảo Phương. Những câu chữ khắc khoải từ “Không đề gửi mùa đông” cho tôi nỗi nhớ mãnh liệt về cố hương xa xôi của tôi. Tôi tựa vào trắc ẩn “dường như ai đi ngang cửa” của Thảo Phương để nói thêm ám ảnh “gió mùa đông bắc se lòng” cho riêng mình.

      Sự thật, nếu không có “Không đề gửi mùa đông thì tôi không thể có “Nỗi nhớ mùa đông“. Tôi giữ lại được những câu quan trọng nhất trong bài thơ của Thảo Phương, chỉ tiếc không phổ nhạc được hai câu khá hay là “Lá vàng chìm bến thời gian. Đàn cá im lìm không quẫy“. Thảo Phương cũng rất chia sẻ với tôi điều này, vì ca từ khác với lời thơ, ca từ phải cảm nhận được ngay lập tức. Hơn nữa, còn phải phù hợp với khúc thức trong một tác phẩm âm nhạc!

      Thảo Phương là một người đàn bà vất vả. Chị tài hoa và đam mê, nhưng trời không dành cho những đãi ngộ may mắn. Tôi không phải yêu thơ chị đến mức hâm mộ, nhưng mỗi lần đọc thơ chị đều thấy những câu hay, cồn cào gan ruột. Tôi nghĩ, thơ Thảo Phương là kết quả cuộc đời của chị. Thảo Phương sống thật, sống hết khát vọng. Chị chân thành trong cả sự hay lẫn sự dở. Mà ở cõi dương gian nhiều thị phi, chân thành đã là phẩm chất đáng quý lắm rồi!

      Như tôi đã nói, đêm nhạc “6.0” vào tháng 11 sắp tới, không thể thiếu “Nỗi nhớ mùa đông“. Tuy nhiên, bây giờ nữ sĩ Thảo Phương không còn nữa, tôi sẽ dàn dựng “Nỗi nhớ mùa đông” như một bài thánh ca để tiễn đưa một người bạn tri tâm, tri kỷ, một nhà thơ đã khuất!

      Tôi ở Hà Nội, không có điều kiện tiễn đưa Thảo Phương. Tôi gửi mấy dòng này nhớ thương chị! “Làm sao về được mùa đông“, phải không Thảo Phương?

✍️

KHÔNG ĐỀ GỬI MÙA ĐÔNG.

Dường như ai đi ngang cửa,

Hay là ngọn gió mải chơi?

Chút nắng vàng Thu se nhẹ,

Chiều nay,

Cũng bỏ ta rồi.

Làm sao về được mùa Đông?

Chiều Thu – cây cầu…

Đã gãy.

Lá vàng chìm bến thời gian,

Đàn cá – im lìm – không quẫy.

Ừ, thôi…

Mình ra khép cửa,

Vờ như mùa Đông đang về!

(Trích trong tập Thơ Thảo Phương 8.1990).

✍️





Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2025

LỜI NHẮN GỬI.

       Phụ nữ à, đừng chỉ lo giữ nhan sắc để đàn ông không chán, mà hãy giữ năng lượng sống và lòng tự tôn để đàn ông phải trân trọng.

     Phụ nữ có thể không cần xinh lắm, nhưng nhất định phải có Khí chất và sự Duyên dáng.

      Đàn ông có thể say mê nhiều người, nhưng chỉ ở lại bên người khiến họ thấy được yêu, được là mình và được cùng nhau sống một cuộc đời đáng tự hào.

      Vì cuối cùng, hạnh phúc không nằm ở việc bạn có ai bên cạnh, mà là khi người ấy nguyện cùng bạn gìn giữ bình yên suốt đời, suốt kiếp.

✍️

     Bản không tên cuối cùng cho Em.

✍️