Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

PHÁI ĐẸP VÀ NƯỚC MẮT

 Bài viết cũ, nay Nguyễn đăng lại.    

      Dạo này cuối năm, mình đang bù đầu vì đủ thứ ngổn ngang thì một người bạn rất thân quý hỏi mình một câu khá bất ngờ và sắc, đó là :
        “Anh Tb ơi ! Có cách gì để nước mắt đàn bà trên thế gian này khỏi nhỏ lệ vì tình không?
Câu hỏi không nhất thiết phải trả lời....Vì có nói cũng chẳng đúng đâu...”

       Vậy mình sẽ trả lời bạn nói riêng cũng như phái nữ nói chung nhé.
       Trước hết, là đàn ông, ngay bây giờ mình phải thú nhận một điều mà mình đã từng viết rằng: “Mọi lỗi lầm của người đàn bà phần nhiều do tội lỗi của người đàn ông gây nên” và đây là hình ảnh chứng minh rõ nét nhất điều ấy mà mình rất thích:

Bố không cần biết trong chuyện này con và vợ con ai đúng ai sai, nhưng để người phụ nữ của mình khóc là lỗi của người đàn ông...

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

VIỆT NAM PHỞ và PHỞ HÀ NỘI.

Như một lời đã hứa.

         Có lẽ không đâu trên thế giới này được như Việt Nam lại có một thứ quà mà người ta có thể ăn suốt ngày, được dành cho tất cả mọi hạng người, từ công chức đến dân đinh và đặc biệt là thợ thuyền và tầng lớp bình dân. Đến Tổng thống Mỹ Bil Clinton khi sang thăm Việt Nam trong chương trình cũng có yêu cầu được ăn Phở. Người ta ăn phở sáng, ăn phở trưa, ăn phở tối và đặc biệt ăn phở cả lúc đi chơi về muộn đã chạm đêm khuya.

         Nói về nguồn gốc và lý do khai sinh ra món phở của Việt Nam thì có vô vàn nguồn tư liệu, nhưng không có bất cứ một nguồn tư liệu nào là khẳng định chính xác cả, chỉ là những hồi ức, những lời kể. Mỗi người một nguồn. Nhà văn Vũ Bằng - ông vua viết về ẩm thực VN viết một kiểu. Nhà văn Thạch Lam phát biểu một đằng. Rồi Cụ Nguyễn Tuân, cây đa cây đề trong làng văn, một ông vua sành ăn, đã từng có những dòng ký nổi tiếng về Phở cũng nói theo một nguồn tư liệu riêng. Cho đến cả tác giả Dế mèn phiêu lưu ký là ông Tô Hoài cũng có nhận định riêng của mình về phở.

         Ai nói phở là do người Nam Định đầu tiên chế biến ra để bán cho những thợ thuyền, dân lao động, công nhân trong khu liên hợp Dệt Nam Định ?. Ai kiểm chứng tin này ?. Ai nói phở có xuất xứ từ những người Tầu ở Quảng Đông di tản sang bán phở đầu tiên ?. Ai nói phở do những đầu bếp cừ khôi của Hà Nội chế biến ra để phục vụ cho sĩ quan binh lính Pháp quanh các đồn trú, sân bay của người Pháp, thế nên mới có từ “Pot au feu” đọc như pô tô phơ, mà người Việt lúc bấy giờ gọi ngắn gọn là Phở ?.

         Nói về Phở là cả một câu chuyện dài của nhiều thế hệ, với nhiều cách nấu, đủ kiểu vị và hàng chục phương thức kinh doanh khác nhau.

         Nhà văn Thạch Lam trong tác phẩm "Hà Nội 36 phố phường" đã nói về một thứ phở ngày xưa có lẽ chẳng có mấy người biết kiểu ăn lạ đời của người nghiện, ấy là bát phở có mấy giọt cà cuống của một gánh phở đỗ ở gốc đa có miếu thờ trong sân bệnh viện Phủ Doãn (BệnH viện Việt Đức bây giờ)

         Nhà văn Nguyễn Tuân sành thưởng thức đã viết nhiều về cái ngon của phở tái dúng, tái lăn, xào giòn, xào mềm, nhưng ông chỉ dùng phở thịt bò chín và gọi "đấy mới là tinh hoa phở".

         Nhà văn Tô Hoài cho rằng, phở có xuất phát từ Quảng Đông, Trung Quốc, nguyên là món "ngưu nhục phấn" (thịt bò, bánh), sang đến đây thì đã bị Hà Nội hóa thành phở và khác hẳn cái món gốc gác ở quê hương.

         Hà Nội cũng có món phở chua nguồn gốc Hoa Nam lan sang Cao Bằng, Lạng Sơn rồi xuống ngõ Trung Yên, với số phận chìm nổi không may mắn, không mở mang thêm được và ít lâu thì vắng bóng. Nhưng mãi về sau này, thời mở cửa ở Lạng Sơn vẫn còn một hàng Phở chua nối tiếng của nhà Lý Hảo, nằm giữa con phố sầm uất và đắt đỏ nhất thị xã miền biên này là đường Trần Đăng Ninh. Ngay đầu Trần Đăng Ninh cũng có một hàng Phở nổi tiếng, đó là phở vịt Hải Triều. Du khách đến Lạng Sơn mà không tìm ăn phở chua nhà Lý Hảo hay phở vịt Hải Triều thì ra về còn áy náy lắm và coi như chưa hề đặt chân đến xứ Lạng. Về sau Nhà Lý Hảo kinh doanh các món đồ thời mở cửa thuận lợi và phất lên nhanh hơn nên dần dà họ bỏ hàng phở. Chỉ còn bà Quỳnh, con dâu nhà Lý Hảo cùng cô út nhà Lý Hảo mở tại nhà riêng trên Dốc Đồn bán thêm một thời gian rồi cũng nghỉ. Bà cô ruột tôi là Bác sĩ của Lạng Sơn từ năm giữa thập niên 60 thế kỷ trước, lại làm dâu trưởng một chi họ đình đám của đất Lạng Sơn, chơi rất thân với bà Quỳnh, tôi cũng chơi khá thân với cô út nhà Lý Hảo từ hơn 40 năm nay rồi, nên cũng làm được món phở chua để đôi khi chiêu đãi bạn bè cực thân thiết. Nhà Hải Triều sau cũng đóng cửa bỏ nghề. Tôi sẽ nhắc lại câu chuyện này vào một dịp khác trong câu chuyện về mảnh đất của Nàng Tô Thị.


         Rõ ràng khắp Việt Nam, đâu đâu cũng có phở. Nhưng chắc chắn chỉ có Phở Hà Nội mới ngon, mới gia truyền, đó là món quà đặc biệt của Hà Nội kính mời bà con cả nước mỗi lần ghé thăm Thủ đô ngàn năm văn hiến.

         Xuất xứ đầu tiên của phở Hà Nội là hình ảnh “phở gánh”. Đó là những người bán phở dạo. Trên đôi quang gánh của họ, một bên là thùng hàng tự chế có đủ nguyên liệu để chế biến món phở và bát, đĩa, đũa, thìa; bên kia là nồi nước dùng đặt trên một bếp than. Trước năm 1980, những gánh phở như vậy đã đi khắp các hàng cùng ngõ hẻm của Hà Nội với những tiếng rao quen thuộc của văn hóa ẩm thực về đêm của Hà Thành. Ngày nay, khi xã hội phát triển, quán ăn nhiều lên thì "phở gánh" ngày càng ít xuất hiện. Vẫn còn một hàng phở gánh ngon nổi tiếng trên Phố Hàng Trống, mà khách ăn ngồi là liệt trên cả một đoạn hè dài bên dãy nhà số chẵn Phố Hàng Trống.

         Bây giờ phở Hà Nội có nhiều cái tên lắm, những cái tên như Phở Nhớ, Phở Vui (nhiều người gọi đấy là phở Nằm) ở Hàng Giày nhìn chếch sang Quán trôi chay của lão nghệ sĩ hài Phạm Bằng. Phở Sướng trong ngõ Trung Văn giữa phố Đinh Liệt. Rồi phở Vuông, Phở Tự Do 39 Cầu Gỗ, Phở 24… vô thiên lủng những cái tên mới xuất hiện trong khoảng vài chục năm trở lại đây..

         Bài viết này tôi chỉ kể về những cái tên gia truyền và đình đám từ thời xa xưa của Phở Hà Nội như phở Thìn ở 41 Đinh Tiên Hoàng, đối diện đền Ngọc Sơn. Phở chờ Bát Đàn (Gốc của Phở Hàng Đồng). Phở số 10 Lý Quốc Sư. Phở Bắc Nam ở Hai Bà Trưng, Phở Lai Hàng Nón, Phở Bắc Hải ở đầu phố Thuốc Bắc, Phở Chí gà ở Yết Kiêu bên cạnh Nhà hát Nhân dân mà nay là Cung Văn Hóa Hữu nghị Việt Xô, sau này Phở Chí chuyển về Nam Ngư. Phở Cường phố Hàng Muối mà người ta hay gọi tắt là Phở Cường Muối… những năm mới mở cửa trước 1990 còn có thêm thương hiệu phở Cồ do người làm công lâu lăm, thân tín với ông chủ Cồ Như Chiêu của phở chờ Bát Đàn khi nghỉ hưu thì mở ra, nhưng lấy tên là Cồ để dựa vào hơi hướng phở Bát đàn, một phần họ cũng chính là dân họ Cồ có gốc gác tại xóm Vân cù, Đồng Sơn, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định mà ra.

         Còn phở Quốc doanh có Phở Nguyên sinh ở giữa phố Thuốc Bắc cùng với những cái tên nổi đình nổi đám của Quốc doanh: như Phở Phú Gia trên phố Lý Thái Tổ, nhìn thẳng ra tháp rùa và nhìn chếch sang Nhà Khai trí Tiến Đức. Phở Bô Đê Ga ở 57 Tràng Tiền – Bố tôi bảo thực ra nó là bò, dê, gà nhưng gọi thế cho nó sang. Các cụ ngày xưa cũng láu cá thật. Vì bố tôi có vài chục năm thời bao cấp phụ trách khối ăn uống, khách sạn, dịch vụ, nhà hàng… của Hà Nội nên cụ biết rất rõ. Một thời bao cấp Phở Mỹ Kinh giữa phố Hàng Buồm cũng nổi tiếng lắm, nhưng sau này chỗ đấy Nhà nước chuyên làm các món đặc sản để phục vụ cho các hội nghị và những ông to bà lớn nên dần dà thương hiệu Phở Mỹ Kinh mất đi. Phở Phú gia cũng lý do ấy mà đánh mất thương hiệu. Chứ ngày xưa thời phổ thông tôi hay rủ mấy cô bạn thân lên đấy ăn thấy ngon lắm, món nào cũng tuyệt vời từ Phở tái, phở xào, tới bún thang, bún bung… ngon đến quên chết luôn. Tôi mà lên Phú Gia ăn bún thang hay bún bò bung thì phải đích thân cô Thu béo làm, Phở thì phải là bác nghệ nhân Đinh Bá Châu làm. Vào Nguyên Sinh thì phải tay bác Vũ Đình Phượng (ở nhà thường gọi là bác Bốn) làm mới ngon. Đến Mỹ Kinh thì phải do tay lão đầu bếp ba Tầu chính cống Chu Lường (Ngày tôi bé tí mọi người hay gọi tôi là con nuôi ông Lường. Vì bác ấy hộ pháp và vui tính lắm. Bác ấy cũng là người Hoa duy nhất mà tôi biết là không trở về Quê hương sau chính biến người Hoa năm 1978 tại Hà Nội. Nhà bác Lường ở phố Tạ Hiền).

         Bây giờ tôi sẽ kể các bạn nghe về từng hiệu Phở của Hà Nội nhé. Đầu tiên là phở chờ Bát Đàn.


         Tại sao tôi không kể về Phở Thìn trước ?. Một thương hiệu đã vượt rất xa ra khỏi đất Việt sang đến tận Hàn Quốc cũng có hàng Phở do chính các bạn Hàn Quốc làm, sang đến cả Mỹ và một số nước trong khối Đông Âu ngày xưa như Séc, Slovakia, Ba Lan, Hung…

       Tôi kể về Phở chờ Bát Đàn trước là bởi cô út nhà này cũng thuộc thế hệ em út của tôi. Toàn béo hồi đấy học giỏi lắm, lại thuộc loại thợ săn cao thủ với nhiều tài lẻ lại là con nhà gia thế của cả 2 ngành Bách hóa và Thương Nghiệp Hà Nội nên tôi đi đâu cũng được mọi người nể và quý lắm. (Bây giờ bọn bạn nối khố chúng nó vẫn bảo tôi là nhiều tài lẻ nên suốt đời lẻ loi cũng phải thôi. Kể như Toàn béo tài chẵn con số O thì có khi lại chẵn đôi, chắn lứa. Nhưng thế thì lấy đâu ra một Toàn béo suốt ngày lang thang ngó nghiêng, rình mò tăm tia để về kể cho các bạn nghe đủ mọi thứ chuyện của Hà Nội nhỉ. Tôi như con ma xó cũng bởi mẹ tôi vẫn gọi tôi là “Cái anh ngựa vía này”  hay “thằng gan lỳ tướng quân”.) Hồi xưa tôi chơi thân với nhiều bạn, nhất là mấy tiểu thư trên khu phố cổ như Hàng Đào, Hàng Ngang, Lương Văn Can, Thuốc Bắc, Hàng Bồ… nên cũng hay đến ăn phở Hàng Đồng, lúc này cô út Xuân nhà Cụ Chiêu còn mới lớn nên cũng hay ăn theo chúng tôi lang thang phố phường lắm. Ngày đấy suốt ngày tôi véo mũi và gọi Xuân Cồ… Cô Xuần… (Cô ấy họ Cồ mà). Xuân tức tôi lắm, nhưng vẫn thích ăn theo bọn tôi. Có lần Xuân về mách mẹ. bác gái bảo: “Anh có quý thì anh mới trêu”. Tôi bảo: “Cháu ghét cái mũi dọc dừa hay đỏ như con mèo mũi đỏ nhà bác ý”. Bác ấy liền mắng: “Thế thì bác phải phạt anh về cái tội cho em ăn nhiều kem, lại đi hóng gió buổi tối nên lạnh đỏ mũi là phải thôi”.


       Ngày xưa cụ Cồ Như Chiêu vốn là dân làng Vân Cù, xã Đồng Sơn, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định kể: Từ thời bố đẻ của cụ đã ra Hà Nội bán phở gánh ở máy nước công cộng Bát Đàn và sau này cụ Chiêu kế nghiệp bố. Cụ Phùng Thế Tài (Thượng tướng - Nguyên Phó Tổng tham mưu QĐND VN) và gia đình mê ăn phở gánh của cụ Chiêu nên sau này đã đón cụ Chiêu vào sân bay Gia Lâm bán phở. Mãi tới hồi 1975 sau khi thống nhất đất nước thì cụ Chiêu mới về 48 Hàng Đồng tiếp tục bán phở. Cụ có 5 người con (3 con trai và 2 con gái xen kẽ nhau, trai trưởng, cô Xuân về gái là út).

         Được ít năm thì vợ chồng anh trưởng nhà cụ Chiêu chuyển vào công tác và sống trong Sài gòn, cả 2 vợ chồng đều là giảng viên Đại học Sài Gòn. Thế nên ở nhà còn mỗi cô Xuân phụ giúp bố mẹ là chính. Hồi 1987 tôi về phép có đến phở Hàng Đồng nhưng đã đóng cửa. Cụ Chiêu kể: năm 1985 cô Xuân lấy chồng bên Bát Đàn, rồi cũng mở hàng phở. Ở nhà còn mỗi hai ông bà đã già cả lại chẳng có con cái phụ giúp trông coi quản lý, phần vì thương gái út nên cụ Chiêu nghỉ bán hàng và lên giúp cô Xuân.

         Cuối năm 1989 tôi về nước có đến Hàng Đồng, lúc này gặp chị Xuân Hòa, dâu trưởng nhà cụ Chiêu. Chị nói vì tiếc nghề của cha ông đã mở suốt mấy chục năm nên 2 vợ chồng chị quyết định trở về Hà Nội để tiếp tục thương hiệu Phở Hàng Đồng.

         Bây giờ thì nhánh 49 Bát Đàn to hơn gốc 48 Hàng Đồng, và cũng đông khách hơn rất nhiều quán gốc Hàng Đồng, vì mặt bằng rộng rãi lại rất thuận lợi về địa điểm. Còn về chất phở thì cũng sêm sêm một chín rưỡi một mười.

         Trong món phở, thì công đoạn chế biến nước dùng là quan trọng nhất, nó quyết định độ ngon của phở. Nước dùng của phở phải được ninh từ xương ống, xương cục và xương vè của bò. Xương phải được rửa thật sạch, cạo hết thịt còn dính trên xương để tránh hôi nước dùng. Cho xương vào nước lạnh đun to lửa cho sồi rồi đổ nước đầu đi để khử mùi hôi của bò. Nước thứ 2 cho cùng gia vị, gừng nướng, hành khô nướng vào rồi đun to lửa cho sôi. Khi sôi cho nhỏ lửa, vớt hết bọt, rồi châm thêm nước lã vào. Lại đun sôi rồi vớt bọt, lại châm thêm nước lã vào. Cứ như thế đến khi nào thấy nồi nước trong veo thì cho lửa liu riu để bắt đầu quá trình ninh xương. Thường thì cỡ ngoài 4 tiếng trở ra. Và tuyệt đối trong khi ninh xương không được đậy kín vung nồi và cũng tuyệt đối không được khuấy nước đến đáy, vì làm thế nước dùng sẽ đục mầu mỡ và sủi bọt.


         Theo chị Hòa thì nghề nấu phở vô cùng vất vả, phải thức khuya dậy sớm nên nếu không có tâm và không yêu nghề thì không thể tồn tại được. Để có được nồi nước phở thơm, trong nhưng lại có màu hổ phách thì công phu lắm. Phải rửa từng cái xương, định lượng gia vị phải thật chuẩn và đặc biệt là phải có nước mắm. Thịt bò được đặt mua ở một cơ sở chung thủy với gia đình bà mấy chục năm nên việc tuyển lựa thịt không mất nhiều thời gian mà lại rất tin tưởng…

         Mỗi một thương hiệu phở đều có một bí quyết riêng mà người ngoài không thể biết được. Có nhà thì nồi nước phở bắt buộc phải có một cái đuôi bò, thảo quả, mấy con sá sùng (Đỉa biển hay địa sâm). Có nhà thì dùng đinh hương thêm nước mắm và một con cá quả cỡ ba bốn lạng. Lại có nhà thì cho thêm vào nồi nước dùng chút quế chi cùng tôm he và vài con mực khô… Đấy thuộc bí quyết nhà nghề. Nhưng tôi đã dùng thử các cách và thấy tất cả đều được và đúng là có hương vị rất riêng với mỗi loại gia vị khác nhau.

         Thời buổi hiện đại, mọi thứ chỉ cần ngồi nhà alo hay nhấp chuột máy tính là sẽ có người mang đến tận nơi phục vụ ta một cách nhanh chóng nhất.

         Thế nhưng phở Bát đàn hoàn toàn khác. Bạn phải chờ, mà có khi chờ đến hơn nửa tiếng mới đến lượt mình thì hết phở. Nó giá trị và nổi tiếng nhờ sự kiên trì đứng xếp hàng chờ đợi như thời bao cấp bởi nó ngon và độc đáo. Tôi khuyên các bạn nếu có đi ăn phở chờ Bát đàn thì bạn nên đi đôi, một người đứng xếp hàng, một người tìm kiếm chỗ ngồi. Bạn cứ chờ đợi. Nhích từng người một. Một người trả tiền nhận phở thì đằng sau ta lại thêm mấy người nữa vào xếp hàng đằng sau. Giờ cao điểm có đến dăm bẩy chục người xếp hàng còn là ít. Có người không tìm được chỗ ngồi, mà bát phở khi nhận thì nóng rẫy như muốn tuột khỏi tay nên đành lót thêm một mớ giấy ăn cho khỏi bỏng tay, rồi cứ thế vui lòng điềm nhiên ngồi ghế không hay đứng mà ăn ngay ngoài vỉa hè. Mùi phở xông lên đến ngạt thở. Nhiều người đừng xếp hàng liên tục nuốt nước bọt khan. Nhiều người nhểu rãi ra vì thèm. Trong số những người đứng xếp hàng có cả những nhân viên của mấy quán café đối diện sang đứng xếp hàng để mua phở cho khách uống café, mỗi bát phở như thế họ được 10.000 đồng tiền công.


          Thường những người bán thịt và những người bán phở thì hay béo. Nhưng Xuân vẫn thế, dẫu 50 rồi vẫn giữ dáng thanh mai nhẹ nhõm của ngày nao. Bà chủ luôn tay thoăn thoắt thái thịt, trực tiếp đứng bếp phụ vụ khách luôn, bên cạnh lúc nào cũng có 2 đệ nhanh tay như múa để giúp việc. Tôi thắc mắc với Xuân tại sao cả Hà Nội có mỗi phở nhà mình dùng một loại bát riêng biệt. Xuân bảo: Loại bát phở nhà em thì có đến mười ma xó như anh cũng không kiếm nổi. Phải đặt người ta làm riêng cho nhà đấy anh ạ. Nó đúng với phom mẫu ngày xưa, nom nhỏ gọn nhưng sâu lòng, có thế thì mới giữ được nhiệt cho bát phở chứ anh. Có đâu như chỗ khác họ dùng bát loe miệng và nông choèn. Chưa ăn hết phần ba bát thì phở đã nguội rồi. Bánh phở nhà em cũng phải đặt làm riêng và phải tự tay em thái bánh phở cơ, chứ không dùng máy thái sợi nhỏ tí không giòn và dễ nát.

         Hiện nay thường ngày hàng phở 49 Bát đàn dùng hết thịt của 3 đến 4 con bò. Hôm nào thích thì alo trước cho Xuân đặt ăn bắp bò mà phải là lõi rùa, phần thịt ngon nhất của con bò, thế mới sướng. Cả con bò to tướng nhưng phần bắp có mấy đâu, phần lõi rùa lại càng hiếm và quý vì ngon.

         Xuân bảo: người Hà Nội gốc sành ăn không bao giờ trộn lẫn lộn các thứ vào bát phở. Đón bát phở, đầu tiên bao giờ họ cũng hít một hơi dài như để cảm nhận được hương vị của phở, dùng thìa nếm một chút nước để biết độ mặn nhạt…Như thế mới là thưởng thức phở. Phở Bát Đàn hay Hàng Đồng, khi thực khách ăn vào người nóng ran, thậm chí tóa cả mồ hôi và khi đó thấy người khỏe hơn. Nhất là vào những ngày trời thu mát mẻ hay mùa đông lạnh giá, càng thấy vị phở quyến rũ hơn. Phở Bát Đàn được mệnh danh là phở “chờ” có lẽ không chỉ vì khách lúc nào cũng đông, mà đó cũng chính là cái rất riêng tạo nên thương hiệu phở Bát Đàn, bởi ở Hà Nội duy nhất có một quán phở “chờ” nhà em. Tuy nhiên, không phải vì thế mà chất lượng phở kém đi đâu anh nhé. Càng đông khách em càng làm ngon hơn và đầy đặn hơn cho khách. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của khách là em thấy mình như vui lên anh ạ.


         Với tôi, thoạt nhìn, phở Bát Đàn thật giản dị, không bày biện cầu kỳ, phụ gia ăn kèm cũng chỉ dấm và tương ớt. Không chanh. Không ớt tươi. Nhưng những thực khách sành ăn ở Hà Nội không đi tìm trang trí phù phiếm, không muốn đánh lừa mình bằng vị chua, cay của phụ gia. Họ đến đây, sẵn sàng tiêu tốn hàng giờ đồng hồ chờ đợi để hưởng thụ sự tinh tế, hoàn hảo ẩn chứa trong bát phở. Với phở Bát Đàn, cảm nhận đầu lưỡi thật khác biệt khi đưa thìa nước phở đầu tiên. Là nước nhưng lại có vị bột đọng và tan dần. Nước phở ngọt đậm, hơi mằn mặn của xương ninh, của thịt tẩm ướp nhưng vẫn tạo cho người ăn cảm giác thanh nhẹ, không bị gây béo. Và phở Bát Đàn đã đạt đến độ tinh tế trong từng nguyên liệu được sử dụng.

         Với tôi: Đó là nét văn hóa ẩm thực trong lòng Hà Nội hiện đại. Bởi duy nhất nơi đây gợi tạo lại cho mỗi thực khách âm hưởng của những năm tháng sống trong thời bao cấp, từng hàng người dài dằng dặc xếp hàng mua gạo, thịt…Quá khứ và hiện tại đan xen, tạo nên nét đẹp truyền thống của Hà Nội mà phở Bát Đàn, Hàng Đồng đã góp phần tạo nên.

          Chớm sang nửa cuối của mùa thu Hà Nội rồi, gió lay nhè nhẹ, lá lừng chừng rơi, không gian đêm se se lành lạnh. Giá như có một người là lạ với Hà Nội, hay người con của Hà Nội đã xa Hà Nội bao năm, để ta được vinh hạnh đưa người ta đi thưởng thức ẩm thực phở Hà Nội lúc canh khuya có phải là thú vị biết bao nhiêu không ?.


Lãng đãng phố cổ 24 – 09/2015.

Kỳ sau: Phở Thìn Hà Nội.
✍️




Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

HÀ NỘI NHÀ QUÊ TRONG TÔI.

Trời nghiêng gió hay em nghiêng mái tóc
Để sóng hồ cũng nghiêng cả sang em
Anh đã gặp nhiều đêm sao quên mọc
Chưa bao giờ thấy sóng nhớ lặng im…

Tầu điện cuối đường Phùng Hưng HN

Hà Nội nhà quê trong tôi.

        Thỉnh thoảng có người hay khoe với mình là "Người Hà nội". Mình bảo: "Chịu ! Tớ nhà quờ nên chả biết Hà nội nó ở chỗ nào". Cậu ấy khoe: "Em ở Xuân Thủy đấy anh ạ". Mình hỏi: "Cậu ở đấy có biết làng Vòng làm cốm không ?". Cậu ấy thao thao: "Người Hà nội như em biết chứ. Cốm Vòng ở trên Tây Hồ". Rồi cậu ấy thao thao với mình đủ thứ nào là năm cửa ô, phố xưa Hà nội... Mình hỏi cậu ấy có biết tầu điện không ? Cậu ấy lắc đầu. Còn mình thì biết nhảy tầu điện từ năm lớp 1 thì phải, mới gần 50 năm thôi chứ mấy.
         Nhiều người cứ thao thao về Hà nội theo những điều sách vở, như Hà Nội 5 cửa ô, 36 phố phường chẳng hạn. Tôi không biết chắc chắn Hà nội có tất cả bao nhiêu cửa ô, nhưng ít nhất tôi cũng từng lê la khắp cả chục cửa ô Hà nội. Từ Quan Chưởng, Cầu Dền, Đống Mác, Cửa Nam, Cửa Bắc, Chợ Dừa, Cầu Giấy, Yên Phụ, Đồng Lầm...

         Có thể nhiều người biết các cửa ô này, nhưng rất ít người biết tới Ô Đồng Lầm với câu "Đồng Lầm có vải nâu non". Ô Đồng Lầm chính là làng Kim Liên, gắn liền với hồ Ba mẫu và Bẩy mẫu (Công viên Thống nhất bây giờ). Các cô con gái làng Kim Liên xưa thường mài nâu nhuộm gồi, nhuộm đũi. Xong rồi khuya ra tắm tiên bên bến Lầm (hồ Bẩy mẫu). Một lần ông Ba giai mới giả làm ông thầy mù nhờ các cô dắt qua cầu vào Ô Đồng Lầm. Qua cầu xong các cô bảo: "Thấy cứ rẽ lối này là tới". Bấy giờ ông Ba giai mới mở mắt ra, cầm ba toong chỉ vào chỗ "ấy" của các cô rồi hỏi lại "Rẽ vào chỗ này ấy à ?". Chuyện loang ra, từ đấy gái làng Kim Liên bỏ nghề nhuộm nâu. Sau dân làng mời một thầy địa lý về đặt mạch cho làng.


         Nguyện vọng của dân làng muốn có cái nghề cao sang để mở mày mở mặt với thiên hạ. Thế đất ấy không có mạch phát, nên ông thầy địa lý đặt mạch cho con trai chuyên nghề hớt tóc. Con gái chuyên nghề hái rau muống, gọi là "Vít đầu, cấu cổ". Thế nên ông tổ nghề cát tóc bây giờ là ở làng Kim Liên. Thời bao cấp thì các cửa hàng cắt tóc Quốc doanh hầu hết là người làng Kim Liên. Cách đây hơn chục năm, hồi rục rịch mở dường Kim Liên mới người ta cũng định để đoạn hè đối diện khu Chuyên gia (Khách sạn Kim Liên và Tru sở Ocean Bank bây giờ) làm phố cắt tóc để giữ truyền thống làng nghề. Nhưng thị hiếu tiêu dùng thay đổi như cơn lốc nên dự án không thành.

         Còn ngày xưa rau muống Kim liên ngon nổi tiếng, được cung cấp đến hầu hết các cửa hàng rau hoa quả của Hà Nội. Rau muống Kim Liên là rau sơ thả trên các mặt hồ trải dọc từ đầu làng Kim lên theo chân đê La Thành tới tận cửa đình Kim Hoa. Ngoài ra còn có Hồ Tròn và Hồ Dài, đằng sau Trường cấp 1,2 Kim Liên giáp với khu chuyên gia (Chỗ nhà A8). Còn Hồ Chiến Thắng nối thông hồ Dài không thả vì đấy là chỗ lọc nước và đặt trạm bơm Phương Mai (Cống Phương mai) để bơm nước đề phòng ùng ngập nước. Sơ rau ban đầu được đánh đống ủ vài ba ngày, khi trắng rễ và thói lá thì bấy giờ các bà các chị mới chất xuống thuyền rải đều ra khắp mặt hồ. Sau vài chục ngày những cọng rau non mỡn dài độ 30cm được thu hái. Hái liên tục, chả đạm phân gì mà ra cữ nõn ra thôi. Được độ dăm lứa thì thì cắt "đùi gà" rồi vớt sơ lên ủ đống chuẩn bị cho lứa mới. Đùi gà muống là chỗ bị cấu nhiều lần, rau sùi ra một cục to bằng ngón tay cái. Loại này luộc tới chấm măm tỏi chanh ớt thì thôi rồi nước bọt ơi ! bùi quên chết, nhai chả muốn nuốt vì tiếc. Những hôm vớt sơ thì tha hồ mà bắt cá. Phơi mặt hồ, cá hết chỗ nấp nên chạy tứ tung, hoặc rúc bùn. Những lúc này đánh ba tiêu, kéo dây, kéo vó kiếm dăm bẩy cân cá ngon ơ. Các bà các chị đi thả rau quanh ao hồ Hà Nội như Văn Chương, Linh Quang, Hoàng Càu, sông Lừ, sông Sét...


         Tuổi thơ tôi mon men nhảy tầu từ bé cùng với các kiểu lang thang nghịch ngợm nên Hà Nội với tôi thân thuộc lắm.

         Hà nội với tôi muôn thuở là Hà nội xưa. Một Hà nội nho nhỏ xinh xinh. Một Hà nội đến Vọng, đến Mơ, đến Giảng võ, đến dốc Yên phụ thôi. Hà nội ngày xưa với nộm bò khô phố Hồ Hoàn Kiếm, lạc rang húng lìu Bà Triệu, vằn thắn Văn Miếu, táo dầm Yên phụ... Những quân Khương Thượng "chặt đầu lột da", Trụng tự "nước vo la cà chum vại"... Rồi thế nào là "2 quăn 3 róc" với "5 sàng 7 giã" và "rót, non, già" của dân làng Vòng với cốm cùng cái cổng Đa Lộc lồi vào làng.... Rồi "Gái Định công cho không chẳng đắt, trai Đại kim chim vàng cũng vứt" hay là "Gái làng Lủ chó rủ cũng đi"... Làng Lủ ngày xưa chính là làng Đại Kim đối diện Sơn tổng hợp qua cây cầu sắt con con, đi lối Thuốc lá Thăng long thì vào sâu trong vài cây số. Người ta bây giờ nhắc làng Lủ với nghề kẹo bỏng, nhưng ít người biết làng Lủ còn một nghề nữa đó là làng nghề bánh đa khoai lang. Trai làng Lủ (Đại Kim) thường quanh năm ngồi bệt giã khoai lang nên tay thì như cái phích còn chân lại như ống sậy thế nên "của ấy" có dát vàng cũng vứt... Những chuyện này tôi sẽ kể vào một dịp khác. Làng Lủ với Định công bây giờ toàn những biệt thự long lanh và chung cư cao tầng ngút mắt rồi.

         Bây giờ tôi kể chuyện cốm làng Vòng.

         Tôi biết đến làng Vòng làm cốm cũng do tình cờ thôi. Hôm ấy cả lũ bọn tôi đang đạp xe lang thang xuống Ngã tư khổ (Bọn tôi hay gọi Ngã tư sở bằng cái tên ấy đấy, hay gọi Ô Chợ Dừa là Ô chị Dậu...) nhìn thấy một em ngon mắt tôi bảo: "Cốm kìa !", cả hội nhao lên: "Cốm ngon quá". Một cậu ngây ngô: "Cốm đâu mà cốm, chuối đấy chứ !" Cả bọn tôi cười suýt chết, làm em hàng chuối đỏ hết cả mặt. Tôi sà xuống hỏi mua. Em bảo em mua chuối về để ngày mai mọi người gánh đi bán với cốm. Hỏi ra mới biết em gái làng Vòng chính hiệu. Tôi lẽo đẽo theo sau em, xin chở em về, em nhất định không cho. Mãi đến chỗ cống Hòa Mục em đồng ý ngồi lên xe. Em đồng ý là bởi vì nghe tôi kể có cậu bạn cùng lớp K21BK tên là Hà "dề". Em bảo đấy là anh con bác em. Bây giờ làng Yên Hòa thành khu đô thị rồi. Chứ ngày xưa để đi sang làng Vòng toàn đi xuyên qua làng Yên Hòa chứ chẳng ai đi cái đường Cầu giấy, Mai dịch cho chết xa. Thả em ở đầu cổng làng chứ nhất định em không cho đèo vào trong làng, vì em sợ dân làng bàn tán. Ngày đấy con gái ý tứ thế chứ. Bây giờ thì các em còn thuộc nhà nghỉ hơn cả anh.

         Tôi vào nhà Hà chơi. Mẹ Hà thấy tôi vào chơi thì quý lắm, vì thi thoảng tôi cũng cho Hà mấy thứ lặt vặt như đôi pin, gói chè, chai nước mắm.. với lại mang tiếng giai thành phố lại con em cán bộ. Khi tôi hỏi về Hiền và muốn sang chơi thì bà mẹ Hà rất vui và xoắn đáo lắm. Trước khi ra về tôi hẹn mọi người mấy hôm sau sẽ dẫn bạn bè đến để cung tham gia làm cốm. Mấy hôm sau tôi dẫn mấy cô bạn thân trong lớp đến nhà Hiền.


         Làm ra hạt gạo đổ mồ hôi một thì làm ra hạt cốm đổ cả trăm giọt mồ hôi. Người ta chọn nếp cái hoa vàng còn ngậm sữa vừa mới cong cần, cắt về nhà rồi dùng đũa tre tuốt hạt đem rửa sạch. Hạt nào nổi là lép vớt bỏ đi, sau đem phơi chỗ mát cho se hạt rồi mới bắc chảo xào nhỏ lửa, đảo liên tục cho đều. Khi nào nhón mấy hạt ra đem miết trên tay thấy cứ 3 hạt róc vỏ, 2 hạt còn quăn thì cho vào cối giã. Giã một hồi lại đổ ra sàng sẩy trấu. Ngươi ta cứ bảo "5 sàng 7 giã", chứ tôi thấy cả chục lần ấy… Xong xuôi đâu đấy thì mới rót cốm bằng cách lấy ca rót cốm từ trên cao xuống. Hớt ngọn lấy cốm rót ngon nhất, vạt chung quanh lấy cốm non, còn đáy là cốm già. Hồi đấy tôi thấy nhà Hiền thường hồ cốm bằng nước mạ non hay lá dứa luộc chín cho cốm bóng và mướt hạt. Tôi phụ củi lửa đến toét cả mắt, vì mình đã bao giờ đun bếp to như thế đâu. Cô bạn mình rặm lúa nếp mẩn hết cả chân tay mặt mày. May mà mẹ Hiền lấy cơm nếp còn nóng lăn lên những chỗ mẩn mới hết đấy. Tôi về kể chuyện này như một chiến công với mẹ thì mẹ tôi xót  "Người ta" cho tôi một cái cốc đau đến tận bây giờ. Sao bố tôi đánh tôi ầm ầm mà tôi chả thấy đau gì cả nhỉ ?. Mà mẹ tôi chỉ cốc tôi một cái thôi là tôi đã thấy đau đến rúm ró cả chân tay. Có lẽ tôi thương mẹ tôi nhiều lắm vì bà quá vất vả bởi cái tội nghịch của tôi.

         Sau này làng Vòng và làng Yên Hòa bị giải tỏa thì dân Mễ Trì làm thuê mang nghề cốm này về. Bây giờ làng Mễ Trì cũng chả còn mấy ruộng nữa nên muốn làm cốm họ phải sang tận Đông Anh, Sóc Sơn mua lúa non về làm.

        Chửa kịp chớp mắt đã hơn ba chục năm vèo qua. Thu chớm về gió gọi lá vu vơ. Đêm sương mờ lang thang lại nhớ hương cốm thơm quện vị bùi bùi mà ăn với chuối trứng cuốc thì tuyệt vời làm sao. Hai dứa chia đôi quả chuối, rồi tranh nhau từng nhúm cốm trong veo, xanh đến ngơ ngác xanh, xanh như nỗi nhớ một thời Hà Nội nhà quê mãi trong tôi. Có nhẽ vì thế mà tôi cứ hay bảo tôi là nhà quờ.


         Viết cho những ai nhớ Hà Nội - Mùa thu 2011 – Bài cũ đăng lại – Nguyễn…
✍️








Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

CAFE và PHỤ NỮ.

      Em à ! Anh là đệ tử trung thành của cafe, có thể ví anh như tù nhân của cafe vậy. Anh đã từng viết cả nghìn bài thơ, hàng nghìn bức thư tình, hàng vạn câu thoại tình tứ... vậy mà hơn 30 năm nghiền cafe mà anh không viết nổi một dòng nào về người tình cafe thì có tệ không nhỉ ? Tệ quá đi chứ. Bởi cafe và phụ nữ luôn có nét tương đồng đấy em ạ.

       Con người ta phát minh ra lửa đã là một vĩ đại. Nhưng phát minh ra nước lửa còn vĩ đại và ghê gớm hơn rất nhiều. Bởi nước lửa chính là rượu, thế nên "Nam vô tửu như kỳ vô phong". Với đàn bà khi ta say ta có thể cuồng điên, khi ta mất ta có thể chết. Với rượu cũng thế khi say đến độ ta có thể thật nhất lòng mình và khi ta say quá đà, ta không còn là ta nữa.

       Tủ lạnh và phụ nữa cũng rất giống nhau. Hai thứ đều mang lại cho ta cảm giác dịu mắt, cơn sảng khoái của khao khát và xua đi cái oi bức cồn cào. Nhưng cũng có một điểm khác nhau tai hại, đó là khi tủ lạnh hỏng thì nóng lên, còn phụ nữ "hỏng" thì lạnh đi, thật là nguy hiểm và đáng sợ.


       Em muốn thưởng thức cafe cùng anh thì em cũng cần phải kiên nhẫn như khi ta chờ đợi từng giọt cafe chậm rãi thả xuống đời ly xinh xinh.

       Có một phát minh vĩ đại nhất để giải tỏa cho ta rất nhiều trăn trở trong lòng đó chính là hãy thưởng thức cái thứ nước sóng sánh đậm đặc đó chính là cafe.

       Hà nội có nhiều quán cafe nổi tiếng, nhưng phố cafe thì có lẽ chỉ có phố Trương Hán Siêu xứng đáng được gọi như thế. Một con phố cổ vài trăm mét nhưng có tới cả chục quán cafe. Cafe Hàng Hành, Bảo Khánh, Paradise, Lavender Garden.... dù đông nghẹt thở nhưng không mang phong cách thưởng thức, trầm mặc, tĩnh lặng và xoa dịu lòng người như cafe Sáng Chiều Tối hoặc Tadioto Trương Hán Siêu. Hai quán này chiếm trọn hai ngôi biệt thự cổ từ thời Pháp với nguyên vẹn cả tường, rèm cửa sổ và lò sưởi đốt củi. Nhưng anh thích Tadioto hơn.

       Nào ta đi thôi em. Hãy đi thưởng thức cafe cùng anh, khi trở về em sẽ là con người khác đấy.
- Đến cafe Liễu Giai của anh Hùng "bê tồ" ấy à ?
- Không, đấy chỉ là cafe tụ tập, cafe đàn đúm với lũ bạn Tiệp khờ bọn anh thôi. Hôm nay đi thưởng thức cafe, một đỉnh của cafe thế nên chỉ riêng Em. với Anh thôi. Riêng hôm nay anh cho em tò mò thỏa mái.
.....


- Em thấy khung cảnh này thế nào ?
- Hoài cổ. Ôi sao cái ghế này nó thô và nặng thế anh ?.
- Salon cổ, gỗ muồng đỏ, sang và mốt của những năm trước và sau 1980 đấy..
- Anh định làm gì mà có cả giường đôi thế này ?.
- Giường mô đéc Đức, mốt thời bao cấp, cả đôi gối thêu đôi chim câu, tất cả ngày xưa hết. Nó tạo cảm giác gia đình, nó kích thích trí tưởng tượng về một miền ấm cúng đầy ăm ắp yêu thương. Nó tạo không gian sống bình yên êm ái cùng với hương khói cafe chứ không phải để nằm ngủ.
- Sao anh nghịch thế ? Anh đốt đỏ cái thìa ấy lên làm gì thế ?.
- Anh chỉ mong em kiếm được một thằng biết nghịch như anh. Nào, hãy nhỏ cho anh mấy giọt cafe đậm đặc đầu tiên lên chiếc thìa này. Nhanh lên không anh bỏng tay bây giờ. Anh mà bỏng tay là anh nắm tai em đến khi khỏi mới thôi đấy.
- Uây... ! Mùi cafe cháy thơm quá anh ơi ! Lần đầu tiên em được hưởng hương vị hấp dẫn như thế này đấy. Tuyệt vời và quyến rũ lắm anh à.
- Tương lai luôn là cái đầu tiên và hấp dẫn. Đấy hương thơm của cafe và mùi vị của da thịt đàn bà nó hấp dẫn và cuốn hút như thế đấy em à.
- Anh đúng là ma xó.

- Tất cả những thằng đàn ông biết yêu thì đều là ma xó hết em ạ. Cafe thì xấu xi, đen sì và đặc sánh, phụ nữ thì xinh xắn, trắng trẻo và mềm mại, đúng không em ?. Thế nhưng hai thứ xa lạ tưởng chừng như đối nghịch áy lại giống nhau đến kỳ lạ đấy em ơi.
- Em không thấy có sự liên quan nào ở đây.
-Có chứ !. Người phụ nữ khi ta gặp lần đầu tiên thì thăm thẳm và đầy bí ẩn như ly cafe đen. Lần đầu tiên gặp gỡ, trò chuyện sẽ khiến ta vụng dại đến ngớ ngẩn, để rồi sau này sẽ có lúc ta thầm bảo: "Sao hồi đấy mình lại hâm thế nhỉ ?". Cái lần đầu tiên ấy sẽ là những đắng ngắt, khó chịu. Nhưng khi say mê rồi thì ta lại thèm những cái đắng ngắt ấy giữa những ngọt ngào của yêu thương ấy. Và ta sẽ không bao giờ quên cái kỷ niệm "đắng ngắt" ấy đâu. Cafe cũng vậy thôi, giọt môi đầu tiên chạm vào cafe sẽ để lại cho ta sự đắng ngắt nhiều khi đến rùng mình. Nhưng khi đã quen rồi nghiện thì ta sẽ không bao giờ bỏ được cái đắng ngắt đầu tiên ấy. Và đam mê đã biến cái đắng ngắt thành những dư âm êm ái, thú vị đấy. Tình yêu với người phụ nữ có thể khiến thằng đàn ông trở thành phù thủy dể biến tất cả vạn vật có thể có trên đời này thành món quà nhỏ nhoi dâng tặng cho người mình yêu. Cũng như khi thưởng thức cafe anh sẽ biến cái xù xì xấu xí, đen đủi kia của cafe thành một thứ kem hấp dẫn, nó trở nên trắng như da thịt đàn bà và cũng đầy hương thơm quyến rũ như người đàn bà.
- Bằng cách nào mà anh có thể làm biến mất cái mầu đen đặc trưng kia của cafe ?.

- Không kiên trì và nhẫn nại thì không tán tỉnh dược đàn bà. Với cafe cũng vậy, để thưởng thức cafe ta không thể vội vàng hấp tấp. Nào bây giờ trong lúc chờ đợi em hãy nghe anh nói, em sẽ nghe cùng với tiếng lanh canh của chiếc thìa khi và vào thành cốc lúc anh đánh kem. Em hãy tĩnh lặng lắng nghe lòng mình khi anh nói nghe em.
...........

       - "Một phụ nữ uống cafe đen đặc, không đường ?. Em sẽ nghĩ họ là người thế nào ? Mạnh mẽ, khắt khe hay lãnh đạm ?.
       Một phụ nữ uống cafe sữa khen ngậy ? Em nghĩ sao ? Ngọt ngào, dịu dàng hay sành điệu đây ?.
Người phụ nữ vẫn uống cafe đen đặc, không đường. Nhưng họ đâu có mạnh mẽ, đâu có khắt khe, và họ cũng chẳng lãnh đạm. Chỉ là họ muốn trải lòng mình trong sự chất vấn của bản thân, trong những suy nghĩ về những điều đang diễn ra quanh họ như một quỹ đạo của sự ngột ngạt trong tâm hồn, bế tắc trong cuộc sống, vội vã giữa cuộc đời, bon chen giữa những giá trị thật giả. Luống cuống với tuổi tác vì sự cô đơn và trống vắng một bờ vai để tựa khi cần. Con người ta luôn chạy theo những vật chất xa hoa và tráng lệ. Cũng phải thôi, phụ nữ luôn thèm thuồng, luôn khát vọng
những cái họ muốn, mà đời thì như giông bão trong một xã hội phức tạp. Họ như một tiểu hành tinh luôn di chuyển một cách bừa bãi trong cái vụ trụ xã hội không lấy gì làm trật tự cho lắm. Trong quỹ thời gian hạn hẹp của nghỉ ngơi về thể xác và chay tịnh trong tâm hồn, anh khuyên em hãy tìm đến hương thơm quyến rũ của cafe với không gian tĩnh lặng để làm một chõ dựa thư thái êm dịu, không giai điệu nhưng chan chứa bình yên, thấu hiểu và dẫu không hiện hữu nhưng chạm vào được, chạm vào được chính tâm hồn em, con người em. Nó giúp em giảm căng thẳng và "tái tạo" bản thân. Dù là thưởng thức một mình hay đi uống cafe cùng bạn bè đều làm em thấy dễ chịu. Hãy tận hưởng cùng bạn bè để chia sẻ những tiếng cười trong veo và những câu chuyện tầm phào. Khi chọn cafe một mình để em trầm ngâm khám phá bản thân và đào sâu tiếng lòng. Cafe mang lại vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi, rồi chui xuống cuống họng và trôi thẳng vào dạ dầy, xuống ruột. Khi ấy em sẽ cảm giác được mỗi quá trình mang một ý nghĩa riêng của nó. Cuộc sống với tình yêu cũng vậy thôi, luôn đắng ngắt lúc bắt đầu, dịu êm nơi tĩnh lặng và ngọt ngào khi kết thúc. Phụ nữ luôn nhẹ nhàng trong cử chỉ và chịu đựng trong tâm hòn. Phụ nữ luôn thấu hiểu, cảm nhận và lắng nghe. Phụ nữ luôn cần sự quan tâm, sự chia sẻ, sự tinh tế trong cảm nhận. Càng quan tâm chia sẻ tỉ mỉ và cảm nhận càng tinh tế bao nhiêu với người phụ nữ thì cánh dàn ông sẽ thấy người phụ nữ ấy càng đẹp và càng long lanh trong cách nhìn, cách nghĩ của đàn ông hơn. Thế nên phụ nữ luôn thấu hiểu được ý nghĩ thực sự trong tiếng lòng, họ cảm nhận được sự mất mát nên họ luôn lắng nghe những nỗi niềm của người đàn ông bên cạnh họ. Cũng như một người trầm ngâm suy nghĩ khi nhìn từng giọt cafe chậm rãi nhỏ xuống chếc ly

       Không hẳn một tách cafe đen đắng không đường là đậm đà. Cũng không phải một tách cafe sữa béo ngậy sẽ thơm ngon, và chắc chắn rằng một ly cafe đen đá không chứa sự nhạt nhẽo đâu em. Hương vị thế nào, mùi thơm ra sao là do chính chúng ta tạo nên. Không cố gắng sẽ không thể có một ly cafe ngon. Không biết cách thưởng thức cafe và không đủ thành phần thì ly cafe ấy sẽ mất hết chất cafe và khi ấy nó không còn là cafe nữa. Tình yêu với người phụ nữ cũng vậy thôi. Đúng không em ?. Một người đàn bà đen đâu phải là người xấu. Một người đàn bà béo đâu phải là người đàn bà thô, bởi vị họ có duyên. Một người đàn bà gầy nhẳng đâu phải là yếu đuối. Và một người đàn bà xinh đâu đã phải là tất cả. Bởi cái bên ngoài, cái ta nhìn thấy chỉ là cải vỏ để trưng bầy, nó chỉ có giá trị nhất thời, không sinh lời và tốn công bảo quản. Cái bên trong của người đàn bà mới là cái bền vững bởi nó mang lại cho ta cái giá trị gia tăng.

       Anh uống cafe với dàn ông thì có, nhưng thưởng thức thì không. Để thưởng thức cafe thì anh hoặc một mình hoặc với đàn bà mà thôi. Từ điển đời anh không có khái niệm bạn tình, hoặc là vợ hoặc là bạn. Và anh cũng chỉ thưởng thức cafe với người phụ nữ nào mang lại cho anh sự chia sẻ của thấu hiểu, sự đồng cảm trong cả niềm vui cùng những nỗi đau, sự đồng điệu trong cách nghĩ, và cả sự phản biện trong lối sống... người ấy có một vị trí đặc biệt trong cuộc đời anh. Người phụ nữ ấy luôn đủ xa để cho anh thấy nhớ, đôi khi là nhớ đến ngây dại. Người phụ nữ ấy cũng đủ gần để anh có thể thật thà mà cởi lòng cả những bí mật trong cuộc đời anh. Và người phụ nữ ấy cũng đủ sự khôn khéo, đủ sự tinh tế, đủ sự quyến rũ để anh tôn thờ và khiến anh nâng niu và bảo vệ như một báu vật. Người phụ nữ ấy đã cho anh một khái niêm rất thật và cũng rất hiếm hoi trong một đời người, đó là: HỒNG NHAN TRI KỶ.

       Em biết không, cafe mang lại cho ta nhiều điều lắm, nó luôn lặng lẽ, âm thầm, không vội vã. Trong không gian tĩnh lặng và đầy đam mê ấy, em sẽ nghe thấy được tiếng lòng em hòa quện trong hương khói cafe nồng ấm. Không hẳn rõ ràng nhưng đầy mê hoặc, nó có thể đắng chát nhưng nó cho ta cái dịu nhẹ và man mác bình yên, nó không rực rỡ sắc mầu nhưng vẫn quyến rũ.


       Khi em đang nhốt mình trong vỏ bọc của sự bế tắc và từ chối đối diện với mọi điều, mọi người làm mình tổn thương, anh có một cách lựa chọn khôn ngoan dành cho em, dó là em hãy thử một ly cafe ấm nóng đặc và không đường. Nó sẽ đánh thức bản thân em. Em sẽ nhận ra được những gì mà em đang ngấm ngầm đè nén trong chính trái tim ẩn chứa nhiều vết tích bởi dấu ấn của dĩ vãng cùng yêu thương cũng như đau khổ mất mát. Xoa dịu vết thương lòng là khỏa lấp và đương đầu với nó, em ạ. Nếu em chạy trốn có thể sẽ mang lại sự dễ chịu tạm thời, nhưng nỗi đau sẽ là dai dẳng và không bao giờ em có được sự bình yên lâu dài. Cũng như em dám thử thách mình trong ly cafe đen đặc ấy, trong sự tĩnh lặng em mới nhận ra được sự đắng ngắt tan nhanh và mọi nỗi đau chỉ còn là dư âm vô hại trong hơi thở cuộc sống mà thôi. Sự chạm đến tâm hồn em, đơn giản và tinh tế là không hiện hữu, song lại có một sức mạnh để làm mọi thứ biến mất trong không gian cafe và kéo sự tĩnh lặng thư thái bao trùm lên con người em.

       Cafe, không sặc sỡ để gây sự chú ý, không ngọt ngào để xu nịnh cảm xúc, mà nó tồn tại để mang lại cho chúng ta cả một kho tàng cần khám phá, nó như thiên thần dẫn lối đưa chúng ta đến sự thanh tịnh. Đắng ngắt như chính hương vị của nó, nồng nàn như chính hương thơm của nó, chỉ khi nào em sống với những khoảnh khắc đúng với bản chất của mình, em sẽ khám phá ra được bản thân mình tuyệt vời đến thế nào và nhận ra được ảo ảnh mãi chỉ là ảo ảnh, hư vô sẽ tan vào không gian, chỉ có hiện thực mới ở bên em, cùng em viết tiếp cuộc sống của chính mình. Cũng như người phụ nữ, họ luôn mang lại những điều tuyệt vời và nhận ra những giấc mơ chưa bao giờ là đủ trong chính sự khát khao trong mỗi con người.... "
.........

- Được chưa anh ? Sao lâu thế ?
- Kỳ công như tán tỉnh đàn bà mà em. Em bắt đầu biết sốt ruột rồi đấy, nghĩa là em đã vơi cái ý nghĩ buông xuôi và chán nản rồi đúng không ?. Nào bây giờ em hãy thưởng thức chút kem cafe này nhé.
- ồ ! Rất lạ, bùi, ngậy, thơm, ngon và tuyệt vời anh à. Nhưng sao nó lại mất đi mầu đen của cafe để thành một thư kem trắng đến hấp dẫn như thế này ?
- Lúc này cafe trở thành sự tinh khiết của phụ nữ rồi đấy. Em hãy nhấp một chút cafe đặc không đường kia đi, sẽ đắng, nhưng rồi sẽ hòa lẫn vị ngọt búi của kem và hương thơm của cafe sẽ đọng lại trong em sự ngất ngây. Anh sẽ làm cho ly cafe của em biến thành mầu nâu đỏ. Cho chút kem này vào, đánh lên. Một chút kem thôi nhé. Đấy, em thấy không ? Ly cafe đen của em giờ đã đổi sang mầu nâu đỏ, thật quyến rũ và bắt mắt như chính em đấy. Em ngây người ra vì điều gì vậy ?. Chưa xong đâu, giờ đến lượt em hãy lấy một chút kem mà anh vừa đánh, cho vào đấy một hai giọt cafe, đánh nó loãng sệt ra rồi quết nhẹ lên điều thuốc lá cho anh.
- Anh không hút thuốc cơ mà. Vả lại em có biết làm đâu ?
- Những lúc thưởng thức cafe mà không thuốc thì khác gì guốc không quai hả em ?. Hãy làm đi, chúng ta đang tán tỉnh cafe cơ mà.
- Ôi ngon và thơm quá anh ơi !
- Em tôi ơi ! Không ai người ta thổi cafe cả. Hãy hít hết hương khói cafe vào lồng ngực dể thưởng thức và xoa dịu em à.
- Ai dậy anh cách thưởng thức cafe như thế này đấy ?

- Không ai dậy cách tán tỉnh đàn bà cả. Muốn thưởng thức cafe thì phải biết cách. Em thấy hơi thuốc lá bây giờ cũng có mùi thơm của hương vị cafe đúng không ?. Ngày xưa khi mỗi lần anh thưởng thức cafe cùng người xưa ấy thì hai đứa luôn hút chung một điếu thuốc lá như thế này đấy, không ai đầu độc ai cả, cafe và tình yêu nó đầu độc nhau đấy. Em nhìn ra không gian ngoài kia xem, một tấm nilon thời xưa được chống bằng hai cành cây cong queo, khẳng khiu để che những thanh gỗ tạp. Em biết đấy là gì không ?
- Nò giống củi đun thời bao cấp được mua bằng phiếu mua chất đốt, đúng không anh ?.
- Em ngày đấy bé tí làm sao mà biết được củi đun thời bao cấp ?.
- Sao bỗng dưng anh lại bất công với em thế nhỉ ?. Trẻ con thì không được nhớ à ?.
- Thế ra chúng mình có chung "một nỗi nhớ à" ?
- Ôi ! Em thấy nôn nao và cồn cào quá anh ơi. Có lẽ em bị say cafe rồi.
- Em thấy đói đúng không ?. Bây giờ ta đi ăn nhé. Thưởng thức cafe rồi đi ăn, cũng giống như là tán tỉnh đàn bà để rồi hưởng cái tinh khiết cùng no nê của đàn bà.
,,,,,


- Thế nào, cảm giác của em hôm nay thế nào? Những câu chuyện, những tâm tình chân thành trong hương khói cafe tĩnh lặng ấy có giúp em tỉnh táo và mang lại niềm hứng khởi mới nơi em không ? Vài lần thưởng thức cafe như thế này em sẽ thấy tâm hồn mình rộng mở và em sẽ lại khát yêu.

       Lớp trẻ bây giờ cực sướng, khi mà Hà Nội có rất nhiều cafe tình nhân. Anh gọi như thế là vì những nơi đấy quá lãng mạn cho các cặp tình yêu trẻ, em à. Trẻ trung và đông vui với tràn ngập những sắc mầu là Paradise ngay góc Lý Thường Kiệt - Hàng Bài. Cafe rèm hồng, có không gian riêng cho các cặp tình yêu bằng các tấm rèm hồng rất mộng ở Nhà Chung. Cafe ngồi bệt ở ở Nhà Thờ. Cafe Tây ở D1 Giang Võ, nơi này bài trí theo đúng không gian châu Âu sang trọng và lịch sự... Anh chẳng thèm nhớ tên các quán ấy đâu, mà chỉ gọi tên theo phong cách bài trí đặc trưng thôi. Còn một địa chỉ nữa khi yêu nhau mà chưa đưa nhau đến đấy thì chưa phải là lãng mạn tình yêu. Đó chính là cafe vườn treo, trên nóc tầng 9 của một tòa nhà ngoài đê sông Hồng - Lavender Garden (Vườn hoa oải hương). Leo lên đó, em nhìn hút mắt sang phía bên kia sông, căng lồng ngực mà hít thở cái gió đêm ma mị của mây trời sông nước miên man, em ngắm nhìn vô vàn các vì sao lung linh và tự hỏi "Ngôi sao nào sẽ ngự trong tim em đây ? Ngôi sao nào sẽ dò dẫm cùng em trong những đêm dài mù mịt và chống chênh đây ?". Em ngoái nhìn vào trong lòng phố đêm lấp lánh đèn xe và thấy lòng mình như cũng tập nập cuốn theo dù chưa định hình được rằng lòng mình sẽ tập nập vì điều gì, nhưng ít nhất nó cũng cho em cái cảm giác được khao khát.


       Đấy uống cafe và thưởng thức cafe nó khác nhau thế đấy em à.

- Hôm nào chúng mình đi thưởng thức cafe ở những quán kia đi.
- Những chỗ đấy không có ghế cho lứa tuổi bọn anh. Thứ hai là em phải tự chọn cho mình một chàng biết tán tỉnh cafe cùng em chứ. Nếu Cao Tuấn Nghĩa với Amigo mà còn thì anh với em sẽ lại đến đó.
- Quán này tên là gì hả anh ?
- TADIOTO.
- Tên nghe lạ quá à ?
- Đơn giản mà em: Ta đi ô tô, thượng lưu sang trọng và lịch sự. Hệ thống quán này của một Việt kiều Mỹ về đầu tư. Em thích thưởng thức guitar cổ điển và các giọng hát bolero ngày xưa thì đến đây vào thư Năm hay thứ Bảy hàng tuần, họ sẽ thông báo các chương trình triển lãm, văn hóa, giao lưu, hội thảo... vào đầu tuần.

       Đẻ đi thưởng thức cafe thì cần rất nhiều thời gian em ạ. Vì còn rất nhiều câu chuyện đằng sau nữa em à. Cũng như tán tỉnh một người đàn bà thôi mà, cần phải nghiện và hiểu biết sâu sắc về thứ mà ta muốn nghiện.
✍️