Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

MÙA DỄ THƯƠNG TRONG TÔI💖

       Trước nay Tb ít giao lưu và kết thân với bạn bè trong Yahoo Blog cũng như Blogspot. Nhưng đã kết thân là trân quý như máu trong tim. Đến giờ vẫn thân, vẫn chuyện trò dù mấy bạn ấy đã đóng trang viết. Con tim luôn có lý lẽ riêng của nó, không nói cũng hiểu, nên Tb khoá comment để con chữ trong thơ thay lời..

       Đừng ai nghi ngờ trái tim chân thành này của Tb. Nghi ngờ nó con chữ sẽ buồn và câu thơ sẽ vụn....

✍️

        Vừa rồi mấy cô trò Liên huế sang chơi. VkCk mình đưa đi lòng vòng mấy nước Pháp, Đức, Ý, Hà Lan...du chơi.




Chụp bạn mình trước sảnh đài phun nước trong Ks 6* Marina gần tháp Eiffel (Đêm cuối cùng trước lúc chia tay)
✍️

        Chuyện xưa chuyện nay, chuyện trên giời dưới biển, chuyện nhà chuyện bạn... Ký ức ùa về...

      Mình có cả kho ảnh chụp Liên ở Huế, từ Cỏ hồng triền đê cầu Trường Hà, tới Phá Tam Giang, tới cửa Thuận An rồi đỉnh Bạch Mã... Nhưng đẹp và dịu nhất là kho ảnh Liên với Sen Huế cũng những bài thơ Sen viết cho Liên...

       Trân trọng và quý giá nhất vẫn là bộ ảnh Liên với Quốc Học Huế cùng những dòng ngẫu hứng mình viết cho Liên về ký ức tuổi học trò dưới mái trường ta yêu dấu...







         Mùa hạ cháy trên cành hoa phượng đỏ

Ai vô tình ép nhớ cánh hoa xưa...

       Có một mùa mà bao nhiêu thế hệ muốn tìm về nhau. Tb gọi nó là "Mùa dễ thương"...

*

       Mỗi con người đều có một góc riêng trong tâm hồn. Và trong cái góc riêng ấy thì ký ức tuổi học trò luôn đằm đẵm trong ta. Một nỗi nhớ trong từng ngày sống mà không hề phôi phai.  

        Hãy đừng coi thường những kỷ niệm thời chưa biết suy tư. Nó không là gì cả, nhưng nó là hiện tại của những ai có lòng chung thủy với lẽ sống ban đầu. Cho nên những cái tên, nhưng khuôn mặt, những nụ cười, những gốc cây ngọn cỏ, từng bậc cầu thang, cặp sách với bảng đen… đã hiện hữu trong mình suốt những năm tháng tuổi thơ dưới mái trường Đống Đa thân yêu thì chưa bao giờ mình bỏ quên. Dù kỷ niệm ấy là vui, là buồn, là nỗi đau... hay dù có là gì đi chăng nữa thì nó đã ở trong mình, của mình, thuộc về mình... nó là hơi thở, là cuộc sống của mình ngày xưa ấy nên mình cần phải ghi nhớ.

        Trong cái xô bồ của cuộc sống gấp gáp hôm nay thì những phút giây hồi tưởng sẽ làm chậm lại nhịp sống. Nó là liều thuốc cho tâm hồn ta tĩnh lặng và dịu êm hơn lên rất nhiều Nó là cách luyện bộ nhớ của mình tốt nhất, nó cho ta sự tươi trẻ. Đôi khi chỉ cần lay nhẹ vùng ký ức ấy thôi thì ta cũng cảm thấy êm ái và dễ chịu lắm ru.

         Chính vì vùng ký ức quá đỗi thân thương ấy, nên Ban Tổ chức chúng tôi đề nghị cả lớp chúng mình cùng tham gia vào KỶ YẾU này.

         Thời gian trôi veo véo như cái cấu trộm của lũ con gái. Mới đấy thôi, chửa kịp chớp mắt đã vèo trôi 40 năm rồi. Hơn 50 con người của lớp 10b ngày xưa ấy giờ đã lên ông lên bà. Chẳng còn công nương, mỹ nữ, chẳng còn tóc gió thôi bay, chẳng còn nụ cười giấu giếm thẹn đỏ mặt nhau… Cái thời gian đã làm phát tướng vòng eo con gái rồi. Chẳng còn tu mi nam tử, chẳng còn lãnh diện thư sinh, chẳng còn những khuôn mặt búng ra sữa dễ thương đến ngẩn ngơ thương… thay vào đó là những mái tóc gội bạc thời gian, những ông “rửa mặt thì lâu, gội đầu thì chóng”. Hơn 50 con người tham gia Kỷ yếu với tấm lòng chân phương và quý mến, thân thương và đại lượng.

         Cuộc đời là những bước đi để cho nỗi nhớ cứ phải lang thang. Chẳng được ngồi cùng nhau nhâm nhi ly café vào một buổi chiều lãng đãng những chiếc lá vàng rơi. Ta mở Kỷ yếu ra, ký ức vội ùa về xô ta vào êm ái. Đây, những khuôn mặt thân thương của những ngày xưa thân ái là đây. Sao mà mến yêu đến thế. Tình nghĩa bạn bè trải dài trên từng trang giấy, đốt cháy mộng mơ thời quá vãng, an ủi nhau khi ốm đau, động viên, chia xẻ cùng nhau những đãi đằng, đắng đót trong cuộc đời… Hơn 50 con người không phải ruột thịt mà đối xử với nhau như một gia đình. Cái tình cảm thiêng liêng ấy nó vượt lên trên những giao tiếp thông thường.

         KỶ YẾU là vùng trời kỷ niệm, là hiện tại yêu thương của những trái tim chân ái, những tấm lòng rộng mở bao dung, những tâm hồn sâu lắng và cũng đầy sóng. Thế nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng bằng mọi cách để giữ gìn và phát triển tập Kỷ Yếu này trong tương lai để còn nhìn thấy nhau, tay bắt mặt mừng, tình nghĩa yêu thương, trong sáng và mặn nồng.

         Sự thân thiện cho chúng ta niềm vui. Sự chân thành cho chúng ta ánh sáng và sự thật trong con tim cho chúng ta bạn bè. Kỷ yếu là sợi dây gắn kết nghĩa tình chúng ta. (Lời mở đầu cho KỶ YẾU Lớp 10b Trường PTCN III Đống Đa 1976 - 2016 - Nguyễn Tất Toàn Lớp phó học tập, Trường Ban Biên tập Kỷ yếu 10b)

*** *** ***

     Và đây, chùm thơ ngày xưa viết cho Liên:

LỜI MÙA HẠ CHO NGƯỜI TÌNH XA (Cũng là lời từ biệt mái trường ta yêu dấu).

 Bài thứ nhất:

       Rồi âm hưởng cuộc tình ngây thơ đó

Em chợt về trên lối nhỏ thân quen

Hàng phượng vĩ như môi em mầu nhớ

Ta dật dờ như con nắng đi hoang...


       Trời tháng sáu ngủ vùi trên cây lá

Hoa học trò buồn rơi rụng trong sân

Nắng mùa hạ cho em hồng đôi má

Mây thẹn thùng trong tóc rối bâng khuâng....


     Và em đi, ta thường từng dấu bước

Chim trên cành cũng hát khúc...Tiễn đưa...

Ta thầm bảo "Đừng học cùng lúc trước... 

Thì bây giờ đâu vọng dấu chân xưa...


       Ôi dấu vết của một thời nhung nhớ 

Cũng phai nhòa như ngọn lửa giữa đêm

Xa em rồi, ta vẫn còn bỡ ngỡ

Xa ta rồi, em có khóc không em...!?


       Còn ở đây một linh hồn trống rỗng

Dáng hoang buồn như tượng đá bơ vơ

Tình ta đã khuất xa theo tà áo mộng

Thôi, cũng đành ôm tuổi nhớ vu vơ...

*

Bài thứ hai:

       Rồi mùa hạ trở về trong nỗi nhớ

Từng con đường, từng cành lá cô đơn

Xin gửi lại đời học trò muôn thuở

Tôi đi rồi, Trường cũ có buồn không...!?

*

       Xin gửi lại bạn bè bao kỷ niệm

Những dặn dò dự tính chuyện tương lai

Những nụ cười che ngôn từ giấu giếm

Những lời đi, những mầu áo nhạt phải...


       Và lớp học trở mình trong đêm lạnh

Hỏi "Tôi đâu...!?", Trường đáp "Đã đi rồi..."

Lũ chim buồn thôi không còn tung cánh

Nhặt lá về xếp mãi chữ "Xa xôi"...


      Nếu ai gặp tôi hôn bông phượng đỏ

Bởi tôi yêu mầu áo trắng học trò

Ngày tháng đến vật vờ mùa hạ cũ

Tôi u buồn đi kiếm mãi tuổi thơ....

*

Bài thứ ba:

        Từ giã nhé mái trường ta yêu dấu

Ba năm qua ngày hai buổi đi về

Ta với em không còn như khách l

Em đau buồn, lòng ta cũng tái tê...


      Ba năm qua bao buồn vui lẫn lộn

Em đã già theo gốc phượng ngoài sân

Ta cũng thế, không như ngày mới đến

Lặng nhìn em, lòng bỗng thấy lâng lâng...


      Ba năm qua, hàng ngày ngồi trong lớp

Nghe giảng bài giọng ấm của Thầy, Cô

Ta cứ ngỡ cuộc đời như thế mãi 

Giờ thấy rằng: Đời chẳng được như mơ...

      

     Thôi em nhé, giờ xin em ở lại

Giữ giùm ta ký ức tháng ngày qua

Ba năm ấy, ngàn năm là vô giá

Muốn quay về cũng chẳng được đâu ta...


      À này em, nghe lời ta dặn nhé:

Xin giã từ bàn ghế với bảng đen

Gốc phượng già, dãy hành lang quen thuộc

Ba năm rồi cùng ta rất thân thương...

✍️

       





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trân trọng những ý kiến đóng góp chân thành của Qúy vị. Xin cảm ơn !

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.