Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

ĐẰNG SAU DANH VỌNG CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ.

        Tôi biết Sơn đã hơn 20 năm nay. Nhà Sơn 4 anh em trai, tứ bất tử. Gia đình công nhân nên thời bao cấp cũng khá vất vả. Nhưng được cái Sơn có tay nghề đa năng, làm gì cũng có hạng cả. Nề, mộc, điện nước… đều khá.
      Hồi tôi xây nhà Sơn là chủ lực giúp tôi rất nhiều. Hàng xóm nhà tôi có cô bé Hoa, ít hơn Sơn mấy tuổi, không xinh nhưng ăn nói có duyên, đối đáp nhanh. Người lẳn, mình cá trắm. Mắt lẳng, ngực to, da căng, đùi chắc
.  Chưa tuổi lớn Hoa đã biết đánh hàng ở cổng sân bay nên dạn dĩ. 

   
      Hôm đấy anh em bàn câu con cá nhâm nhi. Đang nói chuyện cần cước thì nghe Hoa lanh lảnh:
       - Em có cước tơ đây này. Có xin không ?     
       - Anh quen dùng cước nâu hay cước mầu tro rồi em ạ. 
       - Cước ấy cứng lắm, cước tơ mềm hơn.
       - Nhưng cần của anh là cần thửa dài lắm, cước tơ em thì ngắn mà ao thì sâu, không tới đáy đâu.
       - Anh đểu lắm !... Hoa cong cớn, rồi chạy biến.
       Sơn ngơ ngác chả hiểu gì. Tôi cười và giải thích cho Sơn. Mắt Sơn rạng lên:
       - Anh giới thiệu cho em nhá !
       - Cô ấy không hợp với chú đâu, tính nó thì lẳng. Nói nhiều môi không còn cả da non. Mà chú thì cù lần, cậy răng cả ngày không vỡ được một câu. Lấy nhau về để đánh nhau suốt ngày à ?
       - Anh cứ giới thiệu cho em đi. Em hiền lắm.
       - Đàn ông hiền lành quá làm chồng không tốt lắm đâu. Thôi được rồi chịu khó sang anh, anh giới thiệu cho.
        Gần năm sau thì hai đứa nên đôi. Bà mẹ Sơn không đồng ý, vì chúng nó khắc tinh nhau. Con nọ nuốt chửng con kia. Nhưng không cho cưới không được. Vì ai biết đâu thằng lành như đất lại biết cấy giống ngắn ngày. Chưa đầy 5 tháng sau Sơn lên chức bố. Khoe sáo cả tai “Con giai anh ạ”. Thằng bé lẫm chẫm biết đi, Sơn nhờ tôi xin việc cho vợ vào nhà nước cho đỡ vất vả. Sơn sẽ cố gắng cáng đáng việc nhà. Nghĩ cũng thương, mấy tháng sau tôi xin cho Hoa vào Công ty gia công thu mua. Rồi lo tiếp cho Hoa đi học tại chức. Sơn thì tôi xin vào Phòng xây dựng của Gỗ diêm Cầu Đuống. Được cái cả hai vợ chồng, Sơn thì chịu khó, Hoa thì nhanh nhẹn tháo vát nên cuộc sống khá lên trông thấy. Ngoài giờ thì Sơn nhận thêm việc nhà máy về cho xưởng mộc ở nhà. Hoa thì ngược xuôi Bắc Nam nên cũng kiếm được. Bẵng đi một thời gian, tình cờ tôi gặp Hoa đang được một sếp già cầm tay chỉ cách chơi Tennis. Tôi đuổi khéo Hoa: “Cô về đi, để hôm nay anh quần sếp này mấy séc kiếm bữa bia”. Thế rồi chuyện của Hoa cứ dồn đến tai tôi. Hôm xuống họp bên công ty Hoa, tôi chứng kiến tận mắt. Nhắc Hoa thì cô ấy nói “Có gì đâu anh, trêu nhau ấy mà”. Tôi về nhắc Sơn thì cậu ấy nói: “Nhà em giờ lên cán bộ rồi, công việc nhiều, giao lưu triền miên tiếp khách ấy mà”. Khổ thân. Mấy năm sau Sơn bỏ việc, về thuê cái đầm mấy ha để thả cá, làm hồ câu. Hỏi tại sao, thì Sơn ậm ừ nói tình cờ nhìn thấy Hoa ôm eo người khác bước vào quán cà phê. Mà có khi không phải vợ em đâu. Cô ấy đi công tác cơ mà, trời tối có khi em nhìn nhầm. Trong công ty thì ai cũng khen Hoa sướng, có ông chồng gánh hết việc nhà, nên đi cả tháng trời cũng chả phải lo.
Ai biết đâu, tội thế đấy. Nhiều khi người đàn ông cứ phải giả điếc để giữ tiếng cho vợ, giữ hạnh phúc gia đình.     
       Năm 2009 lúc đang ở bên Tiệp thì tôi nhận được tin Sơn đột tử. Buồn. Về nước, tôi hỏi cậu em kế Sơn thì được cậu ấy kể: “Chiều tối hôm trước anh Sơn bắt được quả tang mụ Hoa ôm eo hôn hít giai ở sảnh khách sạn. Anh ấy về gọi em ra. Nhưng ra đến nơi thì mụ ấy trả phòng rồi. đêm ấy anh Sơn ngồi uống rượu một mình cả đêm trên đầm. Sáng sớm về nhà thì mụ Hoa cũng vừa về. Hai vợ chồng cãi nhau một trận kịch liệt. Em sang thì anh Sơn đuổi em về. Một lúc sau thấy im ắng em sang thì thấy anh Sơn nằm vật ở cửa, người tím tái. Em gọi cấp cứu, nhưng sang đến viện họ bảo đưa về nhà đi. Anh ấy bị sốc vỡ thất trong tim rồi. Chưa kịp gọi xe đưa anh ấy về, thì anh ấy đã đi”.
       Từ ngày Sơn mất, bà mẹ Sơn sang hẳn bên này ở với cháu nội. Hai đứa con Sơn giờ cũng đã lớn cả rồi. Nhưng cũng tệ, chúng nó chẳng nói chuyện với mẹ. Hoa bây giờ quá xế, thành ra cứ lủi thủi ra vào như chiếc bóng. Mang tiếng là tội giết chồng nên cũng chả ai vãng lai, hỏi han.
       Người ta cứ bảo đằng sau sự thành công của người đàn ông là bóng dáng của người vợ. Thế còn đằng sau danh vọng của người đàn bà là gì đây ?. Một sự chống chênh, cô đơn ư ?... Buồn
.

7 nhận xét:

  1. Hãy ngắn hơn phu quân một cái đầu để được vui BL nhỉ .

    Trả lờiXóa
  2. Giời ơi là giời ! Mẹ bổi ơi là mẹ bổi. Dùng từ thế này người ta cười cho đấy. Gọi là thấp hơn chồng một cái đầu chứ ai dùng ngắn hơn một cái đầu bao giờ không.

    Trả lờiXóa
  3. Một câu chuyện thật nhưng buồn.

    Trả lờiXóa
  4. Ghé qua Bà Lảo làm quen đây. Chuyện buồn "thường ngày ở huyện" mà. Chúc Bà Lão mải vui nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Chào người bạn mới . Rất hân hạnh được đón bạn ghé thăm. Trái tim bạn nghe như đang ngổn ngang nghi ngút khói yêu thương nên nỗi buồn nhiều khi cũng là lẽ thường mà.
    Chúc bạn vui vẻ may mắn trên đường đời, hạnh phúc bình yên trong cuộc sống và thành công trong sự nghiệp.

    Trả lờiXóa

Nhà nghèo chỉ có Thơ Nhạc Ảnh. Cảm ơn các bạn đã ghé thăm và chia sẻ. Xin trân trọng🥰.