Ngày còn đi học mình có vài mùa hè đến nhà Thầy Đoàn Chuẩn học thêm về đàn. Ngày nào cũng có vài ba tiếng "Pưng...!" tức là có vài thằng "cắn đứt dây đàn của Thầy" (Chữ của Thầy Đoàn Chuẩn). Nhà Thầy đông các anh chị em nhưng chả ai theo nghiệp Thầy. Có anh Cả theo học Guitar Hawaii, nhưng không được như Thầy. Lên cấp 3 thì mình không theo học nữa. Lúc ấy nhớn òi, yêu rồi nên có nhiều việc khác phải làm hơn.
Học với Thầy, được nghe về khúc "Chiếc lá cuối cùng" của Thầy (Nghe dư âm ngoài luồng thôi. Chứ ở nhà Thầy, tuyệt đối không ai được nhắc tên người phụ nữ nào khác ngoài tên Sư Mẫu. Cả đời Thầy chỉ nhắc đến tên Vợ mình mà thôi)...
Sau này biết thêm khúc "Chiếc lá cuối cùng" thứ hai của Ns Tuấn Khanh. Cụm từ "Chiếc lá cuối cùng" quả là có sức hút ghê gớm. Đến cả truyện ngắn nổi tiếng đầy tính nhân văn của nhà văn Mỹ O' Henry cũng mang tên "Chiếc lá cuối cùng"...
Đời mình cũng có một chiếc lá "ám ảnh mãi không thôi"...
Thu buông một cánh lá rơi
Ta đau đáu nhớ một Người... ngày xưa...
*
Bài này được viết trong đêm cùng bài thơ "Nỗi nhớ sang mùa" tại Bà nà Hills Đà Nẵng 23.8.2015. Nhưng "Chiếc lá phong kia đã khuất rồi" nên Tb chỉ đăng bài thơ, còn bài viết về âm nhạc này, nay Tb mới nhấn Enter.
✍️🍁✍️
Chiếc lá cuối cùng – Ns, Nghệ sĩ Guitar Hawaii Đoàn Chuẩn.
Em thời gian, sương gió phôi pha
Anh ngồi đây anh nhớ đến em
Như cành khô trước lúc xa cây gọi nắng
Em thời gian, em có biết không
Khi mùa đông đưa nắng qua sông
Để tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò
Tôi đi bên người, người đi bên tôi
Sao đôi tâm hồn đã quá xa xôi
Trên những con đường thoảng hương hoa sữa
Em đã nói gì, quá khứ? tương lai ?
Trăng sao trên trời còn khi chia đôi
Nhưng tiếng ca nào còn lắng trong tôi
Tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc
Mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi
Hà nội chiều nay trời lên mây trắng
Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân em
Như nhắc mối tình trót lỡ không tên
Em biết nói gì hỡi anh yêu dấu
Em khóc cho tình mãi mãi không quên
Hà nội chiều nay còn như in bóng
Dấu vết lâu đài trên cát anh xây
Bóng dáng em về thấp thoáng đâu đây
Chiếc lá cuối cùng là của em đó
Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay...
Mời các bạn cùng Tb nghe Cố NSND Lê Dung ca khúc này nhé.
🍁
Chiếc lá cuối cùng – Ns Tuấn Khanh
Ðêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa
Ðêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi
Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh
Xây mộng vàng đậu bến sông xanh
Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Ðường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa...
🍁Hai bản nhạc đều hồi tưởng về mối tình đã từng đắm say, hạnh phúc, đã từng mơ mộng với trăng sao, mây nước,…
Khi mùa thu về cũng là lúc tình yêu vỗ cánh bay cao. Cái buồn của mùa thu, buồn man mác, buồn héo hắt không chỉ lòng người mà vạn vật cỏ cây cũng hùa theo, đúng là “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” (Kiều). Mới chỉ là mùa thu thời gian nhưng đã là mùa đông trong lòng của Thầy Đoàn Chuẩn, vừa bắt đầu vào thu của đất trời nhưng đã là thu muộn ở tâm hồn Ns Tuấn Khanh, bởi vì những chiếc lá nhỏ vàng úa lìa cành.
Nếu Thầy Đoàn Chuẩn hồi tưởng lại mối tình của mình lúc chớm thu bằng khung cảnh quen thuộc của Hà Nội, những con đường thân quen, mùi hoa sữa hương nồng, nắng phản chiếu lấp lánh bên sông và mây bay lãng đãng thì Ns Tuấn Khanh thả hồn về một giấc mộng của một ngày xuân tươi thắm, thơ trinh với con thuyền tình cập bến tình yêu, với bầu trời ngập tràn trăng sao,…
Thế nhưng, cuối cùng Thầy Đoàn Chuẩn phải đối diện với thực tại: Mối tình ấy chỉ là lâu đài trên cát, còn chăng một chiếc lá cuối cùng như là kỷ niệm đau buồn, là chứng nhân cho sự đổ vỡ, là bóng dáng mơ hồ của quá khứ mà thôi.
Em đã đi thật rồi, đi từ mùa thu dạo đó nhưng Ns Tuấn Khanh vẫn không muốn tin, vẫn còn thắc mắc: Thế thật sự xa nhau chưa nhỉ...!? Hay chỉ là cảm giác “đi là chết trong lòng một ít.” Dù muốn níu kéo, muốn tự an ủi nhưng thật sự, lòng vẫn lạnh lùng, cô quạnh; chén rượu nồng không thể sưởi ấm cho lòng đang giá băng. “Lá trên cành, một chiếc cuối bay xa” như là lời than thở cho nỗi niềm mơ hồ nào đó, quả là khó có ngày hội ngộ cùng em.
Ns Tuấn Khanh kể: lúc mới vào Sài Gòn ông có dậy thanh nhạc. Năm ấy có một cô học trò mới lớn đến học để chuẩn bị cho cuộc thi hát trẽn sóng phát thanh. Cô học trò ấy ngay từ buổi ban đầu đã cảm ông thầy Bắc Kỳ trẻ đẹp giai, đa tài đã thành danh trên đất Sài Gòn. Ngày ngày cô ép khi thì cánh bướm lúc thì chiếc lá, cùng đôi dòng cảm nghĩ trong cuốn sổ tay con con để muốn nói với Thầy... Ns Tuấn Khanh biết là cô bé đã thầm yêu mình, nhưng đành im lặng cho qua vờ như không biết vì trong lòng Thầy đã có ý trung nhân rồi... Thế rồi đột ngột cô trò nhỏ ấy xin thôi học... Đêm cuối năm ông tiễn cô học trò nhỏ ra ga tầu... Đường phố vắng lặng, những ngọn đèn vàng vọt, những cơn gió hun hút cuốn lá theo chân người đi... Tầu lăn bánh, ông ra về như một kẻ mộng du cô đơn. Ngước lên thấy hàng cây đã cạn lá và một trời đầy sao lấp lánh hiện ra trong mắt kẻ mộng du... Ông bảo: Đêm Sài Gòn lung linh hoa lệ như thế mấy ai thấy được trăng sao... Có lẽ trời cũng thấu cảm cho mộng tình tuổi mới lớn của cô học trò nên mới hiện về đầy trời đêm trăng sao để an ủi ông...
Cuộc chia ly không lời từ biệt ngoài cuốn sổ tay con con cùng những xác bướm, xác lá và những lời mộng mơ trong vắt tuổi học trò.... Đã khiến kẻ mộng du cất lên trong giấc mộng tình những giai điệu cuốn vào hồn người khúc "Chiếc lá cuối cùng"...
🍁
Và đây, tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” (The last leaf) của O' Henry, một truyện ngắn đầy tính nhân văn. Behrman, một họa sĩ già, mơ mòng về một tác phẩm để đời nhưng mãi không hoàn thành, sống trong căn hộ với đôi bạn nghệ sĩ trẻ Sue và Johnsy. Mùa đông năm ấy, Johnsy bị sưng phổi. Nghèo đói và bệnh tật toan lấy đi cuộc sống của nàng, khi cơn gió mùa đông lần lượt bứt đi những chiếc lá nho bám trên cành ở bức tường sau cửa sổ. Nàng thầm nhủ, khi chiếc lá cuối cùng lìa cành thì nàng cũng ra đi. Nghe Sue tâm sự, trong đêm mưa gió bão bùng, Behrman đã hoàn thành bức vẽ chiếc lá màu xanh, đeo bám trên cành khô. Những ngày sau, Johnsy thấy chiếc lá cuối cùng ấy kiên trì chống chọi với thiên nhiên đã làm cho nàng nghĩ lại, quyết tâm chống với bệnh tật và nàng đã chiến thắng. Còn lão họa sĩ già đã bị cảm lạnh, sưng phổi và chết ít ngày sau đó. Dù chưa vẽ nên một tác phẩm bậc thầy nào, nhưng chỉ với chiếc lá màu xanh ấy, chiếc lá đầy tính nhân văn, tả thực của con người hồn hậu, dù phải trả giá bằng cái chết của mình để tiếp lửa cho một cuộc sống trẻ ngắc ngoải cố gượng dậy, chiếc lá ấy có khi còn hơn cả tác phẩm bậc thầy nữa.
🍁
Viết đến đây, kẻ ngu ngơ nhiều chuyện này trộm hỏi: Các nhạc sĩ trên có lấy cảm hứng từ truyện ngắn này không...!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Trân trọng những ý kiến đóng góp chân thành của Qúy vị. Xin cảm ơn !
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.