Châu Âu năm nay nóng khủng khiếp, mình hạn chế lang thang. Mọi người lên máy bay rồi, mình cảm giác thiêu thiếu điều gì đó. Chiều tối chuẩn bị rời Paris thì Vk đưa hộp quà nói: "Em Dung tặng mình nè!" (Dung là học trò ruột của Bạn mình ở Chuyên QH Huế. Người mà mỗi lần mình về Huế là em bỏ hết công việc để đưa đón Tb. Chuyện Dung kể nhiều rồi, không nhắc đến nữa). Thì ra em ấy tặng mình chiếc quạt giấy xứ Huế... Mình chau mày, Vk vít cổ mình nheo mắt cười: "Mình không hiểu hay cố tình không hiểu đấy...!?" Gái Huế tặng quạt, ý như lời...:
..."Sợi buồn con nhện giăng nhau
Anh ơi! Hãy ngủ em hầu quạt đây.
Lòng em mở với quạt này,
Như con bướm nhỏ về ngay đầu giường..."
...
Đàn bà khi ghen thường mất trí... Nóc nhà mình khi Gờ en thì thừa thông minh và thâm thúy khi sửa cả thơ Huy Cận... 🥰 Yêu nàng ở nét thâm thúy nhẹ nhàng này đấy.
Gần 40 năm yêu Huế là thế mà có dám làm rể xứ Huế đâu. Năm 2012 về Huế dự Festival Huế, mình hỏi anh Quang: "Anh tốn đàn bà như thế mà không có bóng hồng xứ Huế à!?"... Anh nhăn mày: "Yêu gái Huế thì được, chứ lấy gái Huế thì phải yêu chiều cả dòng tộc nhà người ta. Chú có chịu được không?". Mà phả tộc mỗi gia đình Huế thì dây mơ rễ má cả dăm bẩy đời...
...
Tb ngẫu hứng cho Liên với niềm nhớ Huế vô cùng.
✍️
Ru em, hoài con nắng
Tóc rối thẹn trên vai
Ru em tà áo trắng
Khép nép bóng chiều rơi...
Ru em nét môi cười
Tô son trên cánh phượng
Ru em tình cất bước
Tan trường nước mắt rơi...
Ru ta tình nhung nhớ
Che chung lá sen xanh
Mưa rơi tình như đã...
Em về mắt long lanh...
Ru em hoài năm tháng
Ta bén gót phiêu du
Ru em đừng tắt nắng
Trong trái tim ngục tù...
Ru em câu hò Huế
Ngọt như nước dòng Hương
Ru em ngày mưa lá (*)
Lửa ấm xiết môi thương...
Ru em cuối con đường
Ta hoài công đứng đợi
Quốc Học chiều chới với
Phượng đỏ mắt ru đôi...
Ru Người về với tình tôi
Ru hồn trình nữ trên môi phượng hồng...
✍️
(*): Mưa Huế lạ lắm, không phải nửa ngày hay một ngày đâu mà mưa Huế dài lê thê cả tuần không dứt. Nhưng Huế còn một đặc sản nữa, đó là Hoa muối xanh (Bích hợp) và mưa lá. Mưa nhỏ hơn sương, một trời mù trắng đọng trên muôn tầng lá. Chỉ một cơn gió vu vơ khiến tầng lá ấy bất ngờ hắt xuống đường cơn ào ạt như ta cầm xô nước dội lên đầu người đi... Hai mái đầu bết bệt tóc bện vào nhau run rẩy nhưng con tim thì ấm lên và đôi môi thì nồng cháy.... Các bạn vô Huế dịp tàn thu chớm đông, đi trên đường Lê Lợi qua Trường Quốc học tới lối rẽ vô đường Hùng Vương mà không gặp mưa lá mới lạ - (Mình đã nhiều lần kể về mưa lá xứ Huế trong các bài viết trước đây).
✍️
Mình nghe Chị Khánh Ly hát khúc "Ru tình" của TCS có hay, nhưng giọng Chị tưng tửng, chất giọng lạnh khiến mình chơi vơi... Lúc gõ tút này mình đang vui, nên nghe khó vào. Nghe Trịnh Vĩnh Trinh ca chất giọng ấm, nhưng nàng ấy hơi khép hàm răng nên làn hơi thoát ra nghe rít réo và lời ru nghe lạnh buồn. Nghe cô Bống Hồng Nhung ca với chất giọng sa lông cao sang quá thành ra lời Ru như cõi bồng lai không phải chốn phàm trần... Mà đời mấy ai là bụt là tiên đâu. Nghe Mộc San hát thấy lối xuống âm nhả chữ học theo cô Bống nhưng không đủ tầm nên lời Ru nghe bàng bạc không sâu. Dù giọng Mộc San ấm nhưng cũng không phải lời ru tròn trịa cho một cuộc tình. Khánh Ngọc thì không mở rộng khoang hàm, nên lời Ru như bị nghẹn, không thoát tình, nghe ấm ức không sướng...
Khúc này mình viết cho bạn mình nên cứ thành tâm mà Ru, dù sao cây nhà lá vườn không hay nhưng bạn mình vẫn thích, thế là đủ cho khúc Ru hơn 60 năm chân ái tri kỷ này rồi🥰
✍️
Ca từ trong khúc "Ru tình" của TCS đẹp tựa những vần thơ.
Đó chính là lúc trái tim người nghệ sĩ được thăng hoa, tâm hồn như trẻ lại…như đã từng bắt gặp tình yêu thuở đầu đời, dệt mộng bằng đôi mắt mơ màng, lãng mạn, đắm đuối với hương tóc, hương sen thoang thoảng ven hồ…
“Ru em đầu con gió
Em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở
Nụ đời ôi thơm quá”
Có lẽ lâu rồi trái tim người nhạc sĩ đã thôi yêu, thôi nhớ. Rất lâu rồi, những bài hát của Trịnh Công Sơn chìm đắm trong nỗi đau thân phận, kiếp người những phù vân, cát bụi, của tàn úa, hư hao, của lá mùa thu, của Tuổi đá buồn, của Phôi pha, của Lời thiên thu gọi….cho đến một ngày, Em đến. Ngây thơ, bé dại, mang hài nhung gấm, gót sen hồng. Tình yêu của chàng thi sĩ, nhạc sĩ cũng như vừa được chấp cánh:
Ru em hoài bé dại
Một hồn thơm cây trái
Ru em chờ em nói
Trên môi tình thoát thai”
*** *** ***
“Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa tình tôi chấp cánh”
Một tình yêu trong sáng, lãng mạn, nồng nàn…như chưa từng có trong đời nhạc sĩ. Trái tim cứ rung lên những cung bậc yêu thương da diết. Yêu cả trong khi gặp mặt lẫn lúc cách xa, yêu cả đường đi lối về, cả tiếng chim hót bên đường mộng ảo:
“Ru em tình khi nhớ
Ru em tình lúc xa”
“Ru trên đường em đến
Xôn xao từng tiếng chim”
Đó là những ngày tháng đáng yêu và đáng sống nhất của người nhạc sĩ, thi sĩ tình yêu-Trịnh Công Sơn.
Biết rằng, tình yêu ấy cũng chẳng thể trăm năm, cũng chẳng giữ mãi được bên mình. Nhưng vẫn vui hát bằng lời ru hạnh phúc:
“Ru em ngồi yên đấy
Ru tình à a à a ơi....”
Âm nhạc đã cứu rỗi cho nhạc sĩ trong những giờ phút “nguy nan” này. Không ồn ào, trách móc, không tuyệt vọng, kêu than, cũng không lụy tình…đau đớn! Tình yêu được chuyển hóa bằng lời ru! Mà lời ru nào lại không êm ái, dịu ngọt. Có khi dịu ngọt, đằm thắm cả một đời:
“ Xin em còn đâu đó
Cho tôi còn tiếng ru”
“Ru người ngồi mãi cùng tôi”
Lời hát ru chân thật và nồng nàn nhất rồi cũng được cất lên, giải tỏa một tình yêu chưa định nghĩa được đó là gì:
“Ru em ngồi yên đó
Tôi tìm cuộc tình cho”
*
Nhớ Huế, nhớ Anh, Người ca thơ tài hoa Trịnh Công Sơn, tâm hồn tôi dịu lại những tháng ngày xa xứ, những nỗi niềm đau đáu tha hương, thoát được những ràng buộc nhỏ nhen, đố kỵ bon chen trong xã hội cuộc đời này...!
✍️
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Trân trọng những ý kiến đóng góp chân thành của Qúy vị. Xin cảm ơn !
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.